3
Tám giờ sáng, Thẩm Hành Chu với tinh thần sảng khoái đứng trước gương mặc quần áo, còn tôi nằm sấp trên giường, mặt mày xám xịt.
Tôi muốn nhờ anh tan làm ghé mua cho tôi bánh kem dâu tằm dưới công ty nên tiện miệng hỏi.
"Ê, mấy giờ anh về hôm nay?"
Thẩm Hành Chu nhếch môi, rồi nhanh chóng nghiêm mặt lại.
"Không được làm nũng."
Tôi: ?
"Không được dùng cái vẻ mặt đáng thương đó nhìn anh."
Tôi: ...
"Được rồi được rồi anh sẽ về sớm nhất có thể, mới cưới nhau đã dính người như vậy, thật phiền phức."
Thẩm Hành Chu cúi người, "chụt chụt chụt" hôn mấy cái lên mặt tôi.
"Bây giờ được chưa? Nói rõ ràng, đây chỉ là thủ tục giữa vợ chồng thôi, tránh để em cứ làm phiền anh mãi."
Nói xong, Thẩm Hành Chu kiêu ngạo nghênh mặt đi làm.
Cái loại người này dù chữa khỏi cũng thành chảy nước dãi!!!
Thẩm Hành Chu tuy đáng ghét, nhưng sự tháo vát của anh lại bù đắp được điểm này.
Sau vài tháng, tôi dần dần quen với mùi vị "nghiện" này.
Khi tâm trạng tốt, thỉnh thoảng tôi cũng cho Thẩm Hành Chu vài phần mặt mũi.
Hôm đó tan làm, tôi lái xe đến công ty Thẩm Hành Chu tìm anh. Tiếp tân thấy tôi, nhanh chóng nhấc điện thoại, che miệng thì thầm gì đó.
Tôi bước lên lầu một cách mơ hồ. Đẩy cửa phòng làm việc. Tôi thấy Thẩm Hành Chu đang cầm ly rượu đế cao. Mặt mày thâm trầm đứng nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào, phác họa rõ nét khuôn mặt nghiêng tinh tế. Thẩm Hành Chu cao ráo, chân dài, lại có khuôn mặt thuộc hệ đậm nét tiêu chuẩn. Lúc không nói gì, trông Thẩm Hành Chu đúng là một mỹ nam tuyệt phẩm.
Đặc biệt là bàn tay đang cầm ly rượu kia. Thon dài, mạnh mẽ, linh hoạt... Tôi nhớ lại sự hoang đường của đêm qua.
Vừa mới kịp hồi vị hai giây.
Thẩm Hành Chu: "Ya-le ya-le, mới xa nhau 9 tiếng 13 phút đã không chịu nổi rồi sao? Anh không thích người dính như sam đâu."
Chậc, lại nói rồi.
Tôi giả vờ không nhìn thấy lon Coca trong thùng rác.
"Bạn cùng phòng đại học của em tổ chức một buổi tiệc tối, anh có muốn đi cùng em một lát không?"
Thẩm Hành Chu tao nhã nhấp một ngụm "rượu" nhỏ.
"Anh rất bận."
"Vậy tạm biệt."
"Đứng lại!"
Thẩm Hành Chu sải bước đi tới.
Vì động tác quá gấp gáp, bọt Coca suýt chút nữa tràn ra ngoài.
"Vì em quá muốn anh đi cùng, nên anh đành miễn cưỡng dành ra một chút thời gian..."
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang lời Thẩm Hành Chu.
Tôi bắt máy nói vài câu. Sau khi gác máy.
"Anh cứ bận việc của anh đi, em đi với người khác, cáo từ."
Thẩm Hành Chu nhìn chằm chằm vào tôi.
"Người nào? Nam hay nữ? Đi đâu? Có về không? Mấy giờ về? Về rồi còn yêu...khụ khụ, mấy vấn đề này không ai quan tâm đâu."
Tôi nghi ngờ DNA của người này bị xoắn ngược.
Không thèm để ý đến Thẩm Hành Chu, tôi lái xe về nhà. Đang ở trong phòng thay đồ chọn váy. Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp đi lên lầu.
Tôi hơi ngạc nhiên: "Sao anh về rồi?"
Cổ áo Thẩm Hành Chu hơi xộc xệch, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.
"Về lấy tài liệu."
"Anh tự mình về lấy ư?"
Thẩm Hành Chu mở miệng, dường như bị kẹt, nửa ngày sau mới nghẹn ra.
"Không có nghĩa vụ chia sẻ."
Thẩm Hành Chu không đi lấy tài liệu. Mà dựa vào khung cửa, cảnh giác đánh giá tôi.
"Sao lại ăn mặc đẹp như vậy? Định gặp ai sao?"
Tôi lườm Thẩm Hành Chu một cái.
"Không có nghĩa vụ chia sẻ."
Thẩm Hành Chu lải nhải.
"Giày cao gót không hợp với bộ đồ này của em, đi dép lỗ đi, hôm qua anh vừa chải sạch cho em. Lạnh thế này còn để lộ vai, nhỡ ốm lại phải phiền anh chăm sóc, khoác áo ngoài vào."
Thấy tôi không thèm để ý đến. Thẩm Hành Chu có chút bồn chồn đi vòng quanh phòng vài lần, ngập ngừng.
"Thật ra tối nay anh không bận lắm, hay là..."
Tiếng còi xe đột ngột vang lên dưới lầu. Thẩm Hành Chu đi tới nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa không nói gì nữa.
Tôi bước đến trước mặt anh với đôi giày cao gót.
"Chụt chụt chụt, em đi đây."
Thẩm Hành Chu cười lạnh một tiếng, quay mặt đi. Không biết ai lại chọc giận anh nữa rồi.
Tôi đóng cửa lại, chuẩn bị xuống lầu. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng rít như ấm nước sôi.
Tôi nghi ngờ đẩy cửa ra. Âm thanh lập tức biến mất. Thẩm Hành Chu mặt không cảm xúc.
"Có chuyện gì?"
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm. Lắc đầu, đóng cửa lại định đi.
Phía sau lại truyền đến một tiếng rít thảm thiết. Tiếng động quái quỷ gì vậy?
Tôi lần nữa đẩy cửa ra. Âm thanh lại biến mất. Ánh mắt tôi đầy nghi hoặc quét qua khắp căn phòng.
Cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Hành Chu.
"Thẩm Hành Chu, anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Thẩm Hành Chu ngước mắt nhìn tôi.
"Tiếng gì?"
Tôi im lặng đóng cửa lại. Nghĩ một lát, lần này đứng yên tại chỗ không động đậy.
Quả nhiên, tiếng ấm nước lại vang lên. Càng lúc càng sắc nhọn và thê lương, dường như còn kèm theo tiếng nức nở.
Tôi "rầm" một cái đạp bung cửa. Trong phòng lập tức im phăng phắc. Chết tiệt! Cái cửa này có nút công tắc gì sao?
Thẩm Hành Chu mất kiên nhẫn.
"Em rảnh rỗi quá à?"
"Anh thật sự không nghe thấy gì sao? Chính là cái tiếng vừa chói tai vừa ồn ào, giống như ấm nước sôi..."
"Thật vô lý."
Đúng là gặp ma rồi.
Xe của cô bạn thân Tô Nghiên đậu bên lề đường.
Tôi bước tới, thấy một chàng trai cao ráo dựa vào thân xe. Mặc áo khoác đen, tai trái đeo một chiếc khuyên tai nhỏ lấp lánh. Tỏa ra hơi thở tươi mới, đầy sức sống của một sinh viên đại học.
Thấy tôi dừng lại nhìn mình, cậu ta mỉm cười vẫy tay. Chạy tới xách túi giúp tôi, lễ phép nói.
"Chào chị, em là Trần Dạng, em họ của Tô Nghiên."
Tô Nghiên ở ghế sau giục tôi lên xe.
Trần Dạng lịch thiệp mở cửa xe cho tôi, rồi thắt dây an toàn giúp tôi, sau đó mới ngồi lại vào ghế lái.
Tôi vô tình liếc nhìn ra ngoài. Thấy rèm cửa sổ tầng ba hình như động đậy một chút, nhưng không để tâm.
Trên đường, cô bạn thân giới thiệu với tôi.
"Trần Dạng đang học năm hai ở Berklee, vừa về nước mấy hôm trước, chuẩn bị tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân đầu tiên của em ấy. Thường ngày bận rộn không thấy mặt, hôm nay biết chúng ta họp lớp, cứ nằng nặc đòi tôi đưa đi cùng."
Tôi: "Quá khen quá khen."
Trần Dạng mắt sáng rực: “Chị có nhớ em không?”
Tôi: “Không, đó chỉ là lời khách sáo thông thường thôi.”
Trần Dạng: “...”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗