Chương 6
Đăng lúc 06:22 - 31/10/2025
3,311
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Cậu ta có vẻ hơi thất vọng. Ngừng một chút, lại kiên trì hỏi tiếp.


 


“Vậy tuần sau thì sao? Quán bar của bạn em khai trương, chị đi chơi với em nhé.”


 


“Tuần sau cũng không được, chân chị mọc cái mụn cóc, phải đi cắt.”


 


Nụ cười trên mặt Trần Dạng dần biến mất. Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt sáng rực trở nên lạnh lẽo như nước suối mùa đông.


 


Một lúc sau, đột nhiên chế giễu cười khẩy.


 


“Có phải gã đàn ông già nua đó không cho chị đi không? Hai người chỉ là vợ chồng theo hợp đồng, anh ta lấy tư cách gì mà quản chị? Anh ta xứng sao?”


 


Tôi nhíu mày.


 


“Cậu nói vậy là ý gì?”


 


Cậu ta cụp mắt xuống, giọng nói chua chát.


 


“Chị ơi, em rất nhớ chị. Mấy năm ở nước ngoài, ngày nào em cũng nhớ chị. Sau khi bố mẹ ly hôn, không ai quản em, em cũng chẳng có bạn bè. Từ nhỏ đến lớn chỉ có chị là không ghét bỏ khuôn mặt xấu xí đáng ghê tởm của em. Chị giúp em băng bó vết thương, lau nước mắt, đưa em về nhà, món quà sinh nhật chị tặng em, em vẫn luôn giữ…”


 


Tôi gõ gõ lên bàn, nghiêm nghị ngắt lời cậu ta.


 


“Trần Dạng, cậu nghĩ nói những lời này với một người đã có gia đình là thích hợp sao? Lúc đó cậu quả thực rất đáng thương, nhưng đó không phải là lý do để cậu có thể nói năng bừa bãi như bây giờ. Chuyện gia đình của tôi không liên quan gì đến cậu, tôi không thích cậu, cũng không thích cậu chỉ trỏ về chồng tôi. Cậu đi đi, sau này đừng đến nữa.”


 


Khóe mắt cậu ta hoe đỏ, vẻ mặt cố chấp, cứng đầu.


 


“Nếu chị thấy em đáng thương, vậy tại sao không thương hại em thêm một lần nữa? Em biết chị phải giữ hình ảnh cho gia đình, em sẽ không làm khó chị. Ngay bây giờ chị có thể nhốt em lại, người khác sẽ không phát hiện ra đâu! Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ chị, không đi đâu cả, chỉ làm con chó của riêng mình chị…”


 


“Im miệng!”


 


Tôi nổi trận lôi đình, giật chiếc dép crocs đang đi trên chân ném về phía cậu ta.


 


“Rốt cuộc mục đích của cậu là gì, có phải là đối thủ phái đến để hại tôi không? Tôi cảnh cáo cậu, nếu còn nói bậy nữa, bà đây sẽ tìm người ‘xử lý’ cậu! Cút!”


 


Trần Dạng đứng dậy ép sát tôi. Mắt đỏ hoe, phát điên theo kiểu ‘đáng thương’.


 


“Chị ơi, anh rể đã già rồi! Cố gắng chống đỡ cũng chỉ là dưa chuột già sơn màu xanh mà thôi! Nhưng em thì khác, chị có thể tận hưởng sức trẻ của em một cách trọn vẹn nhất... Khoan đã, chân chị làm gì có mụn cóc, chị lừa em!”


 


Cậu ta đột nhiên ngồi xổm xuống, trừng mắt nhìn chân tôi gầm lên.


 


“Má ơi, cậu bị thần kinh hả!”


 


Tôi nhanh chóng nhấc điện thoại.


 


“Thư ký Hoắc!”


 


Thư ký Hoắc dẫn theo đội bảo vệ cầm theo cây ba chạc xông vào.


 


Sau khi xác nhận trên người cậu ta không có thiết bị nghe lén gì, họ liền dùng cây ba chạc khống chế Trần Dạng đang cố gắng giãy giụa rồi kéo ra ngoài.


 


Tôi gọi điện cho Tô Nghiên. Mới biết Trần Dạng những năm nay vẫn phải uống thuốc vì bệnh tâm lý. Cô ấy liên tục xin lỗi.


 


“Lần trước đưa nó ra ngoài là muốn nó tiếp xúc với nhiều người hơn, không ngờ lại thành ra thế này. Thật sự xin lỗi cậu. Cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ trói nó ra nước ngoài, lúc về sẽ đến tận nơi xin lỗi cậu.”


 


Tôi cúp điện thoại, đổ vật ra ghế sofa.


 


Thư ký Hoắc rót cho tôi một cốc nước.


 


“Lục tổng, vừa nãy Thẩm tiên sinh có ghé qua.”


 


Tôi bật dậy.


 


“Anh ấy nghe thấy hết rồi à?”


 


“Chắc là không ạ, tôi nói cô đang tiếp khách, anh ấy chỉ đi vòng quanh cửa rồi đi.”


 


“Anh ấy có phản ứng gì không?”


 


“Không ạ, còn cười với tôi nữa.”


 


Tôi cầm điện thoại lên. Nhớ lại những lời Thẩm Hành Chu nói không lâu trước đây và sự lạnh nhạt sáng nay, tôi hơi do dự.


 


Người ta có vẻ chẳng quan tâm. Mình cố gắng giải thích liệu có quá kỳ quặc không.


 


Tôi thử thăm dò gửi một tin nhắn.


 


[[Anh vừa đến tìm em à? Sao không vào?]


 


Một lúc lâu sau.


 


Thẩm Hành Chu: [Ok]


 


Tôi ‘bịch’ một tiếng ngã lăn ra sàn. Thật sự bó tay, không có ai bình thường hết.


 


Về đến nhà đã là chín giờ tối. Thẩm Hành Chu hình như không có ở nhà.


 


Phòng khách tối om. Tôi đang định bật đèn. Nhờ ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ, tôi thấy một bóng người đang ngồi trên sofa. Nghe thấy tiếng động, người đó quay đầu lại.


 


Tôi không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đường nét khuôn mặt hơi quen mắt. Tôi sững người.


 


“Trần… Trần Dạng?”


 


Người đó khựng lại, đứng dậy đi về phía tôi.


 


Tôi vội vàng lùi lại. Một tay vớ lấy gậy bóng chày ở góc nhà, tay kia mò công tắc.


 


 3


 


Ánh đèn ấm áp chiếu xuống. Hiện ra khuôn mặt của Thẩm Hành Chu.


 


Thẩm Hành Chu đứng trước mặt tôi, mùi rượu rất nồng. Anh mặc chiếc áo khoác đồng kiểu với Trần Dạng. Cắt kiểu tóc giống Trần Dạng. Trên dái tai trái sưng đỏ, còn đeo một chiếc khuyên tai nhỏ lấp lánh.


 


Vẻ mặt Thẩm Hành Chu tiều tụy, ngón tay siết chặt vạt áo. Yết hầu khó khăn nuốt xuống, giọng nói khô khốc.


 


“Thế này, em có thích không?”


 


Cây gậy bóng chày trong tay tôi ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất.


 


Tôi ngây người nhìn Thẩm Hành Chu lấy ra từ phía sau một cây vĩ cầm nhỏ. Và bắt đầu ‘cưa kéo’.


 


Cưa được vài nhát, chính Thẩm Hành Chu cũng không nghe nổi. Anh ném mạnh xuống đất, cắn môi đầy xấu hổ.


 


“Anh xin lỗi, anh quá ngốc rồi, cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ luyện tập thật tốt…”


 


Các bạn bè ơi, ai hiểu được cảm giác này không?


 


Ai hiểu được cái cảm giác được giải thoát khi ban ngày phải đối phó với một thằng điên, rồi chạy hai cuộc họp, về đến nhà vừa mở cửa ra… Lại thấy một thằng ngốc đang cosplay lại thằng điên đó?


 


Tôi bật cười ha hả, ‘chát’ một cái tát vào mặt Thẩm Hành Chu, gầm lên.


 


“Tôi không cần biết đây là cái thá gì, lập tức, ngay và luôn, biến khỏi người chồng của tôi!”


 


Môi Thẩm Hành Chu run rẩy, đột nhiên anh suy sụp.

Bình Luận (1)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Oan Gia Giả Vờ Không Ngừng ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 73,925
Ngỡ Là Gà Mờ, Ai Ngờ Sói Già
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 187,141
Thừa Tướng Xin Đừng Sờ Nữa,...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 46,313
Vật Nhỏ Mềm Mại Của Đại Đội...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 133,852
Kết Hôn Với Nam Chính H Văn...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 52,600
Sau Khi Gả Vào Hào Môn
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 30,088
Ông Chồng Ảnh Đế Cực Phẩm X...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,727
Sau Khi Sếp Nghe Được Tiếng...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 14,566
Người Chồng Hào Môn Yếu Đuố...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 13,445
Đang Tải...