Đến khi bố mẹ tôi về phòng, Giang Dư vẫn nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, không có động thái tiếp theo, trông anh chẳng khác nào người vừa bị tôi ức hiếp.
Tôi thở dài một hơi, bước đến kéo anh dậy: "Anh say rồi, em dìu anh đi nghỉ trước đã."
Giang Dư rất hợp tác, anh đi theo tôi vào phòng ngủ. Tôi vừa định bật đèn, ai ngờ ngay khoảnh khắc anh bước vào, cơ thể nghiêng đi và ôm chặt lấy tôi. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi với anh như vậy. Tôi có chút không tự nhiên, khẽ giãy giụa.
Kết quả Giang Dư lại đặt thẳng đầu lên vai tôi, giọng nói nghèn nghẹn: "Em không cần anh nữa sao?"
Câu nói đầy sự trách móc này khiến sự tủi thân tôi đã kìm nén suốt mấy tiếng đồng hồ bỗng chốc vỡ òa, nước mắt cứ thế rơi xuống tí tách.
Trong bóng tối, chúng tôi không ai nhìn rõ mặt ai, nhưng tiếng nấc nghẹn của tôi vang lên rõ ràng một cách bất thường trong đêm yên tĩnh này.
Tôi cảm thấy cơ thể Giang Dư cứng đờ, anh mò mẫm nâng mặt tôi lên, lau nước mắt cho tôi một cách vụng về, giọng nói lộ rõ vẻ hoảng loạn: "Noãn Noãn, em đừng làm anh sợ, em bị sao vậy?"
Đã lớn thế này rồi mà còn khóc nhè thực sự khiến tôi thấy xấu hổ, tôi dần nín khóc, dứt khoát buông xuôi, ngẩng đầu hỏi anh: "Giang Mông Mông, tại sao năm đó anh lại tung tin đồn rằng anh thích em?"
Tôi không hỏi chuyện thư tình, cũng không hỏi tại sao anh không từ mà biệt, càng không hỏi tại sao anh lại quay về.
Tôi chỉ muốn tự tai nghe anh nói thích tôi, giống như cách mà bấy lâu nay tôi vẫn luôn giữ anh trong lòng.
15
Giang Dư xoa đầu tôi, thở dài: "Noãn Noãn ngốc nghếch, anh chính là thích em, sao có thể nói là tin đồn được."
Từ miệng Giang Dư, tôi nghe được một phiên bản khác.
Ngày thứ hai sau khi anh nhét thư tỏ tình cho tôi, bố mẹ anh đã đưa anh ra nước ngoài du học.
Dù tôi đã cầu xin cho anh, giáo viên chủ nhiệm vẫn tìm đến bố mẹ anh và đề xuất cho anh nghỉ học.
Bố mẹ Giang Dư không còn cách nào khác, đành phải cho anh đi du học. Vì vậy họ không nói sự thật cho Giang Dư mà trực tiếp sắp xếp anh ra nước ngoài.
Để có thể sớm học xong về nước, Giang Dư bắt đầu trở nên rất nỗ lực. Nhưng ngay khi anh đang cố gắng cải thiện bản thân, mong muốn một ngày nào đó trở về nước một cách hoàn hảo để xuất hiện trước mặt tôi, anh lại nghe nói tôi đang đi xem mắt.
Giang Dư không thể ngồi yên được nữa, vội vàng trở về nước và thông đồng với bố mẹ tôi về lần gặp gỡ ngẫu nhiên đó.
Mẹ tôi và dì Mai có quan hệ khá tốt, đương nhiên mẹ tôi tin tưởng nhân phẩm của Giang Dư. Cả nhà lập tức diễn một vở kịch lớn “dồn chó vào chân tường”. Rất không may, tôi chính là con chó bị dồn vào chân tường đó.
"Noãn Noãn, anh thích em, còn em thì sao?" Môi Giang Dư dán sát đỉnh đầu tôi, hơi thở anh phảng phất mùi rượu nồng đậm. Tôi bị mùi hương này làm cho lâng lâng, vô thức thốt lên: "Em cũng thích anh."
Đó là tiếng tim đập thình thịch loạn xạ, Giang Dư hôn tôi.
Vào giây phút này, mọi sự rối rắm, buồn bã đều không còn quan trọng nữa.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh giấc vì bị người nào đó làm ồn.
Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy đôi mắt hồ ly đa tình của Giang Dư đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào tôi. Rõ ràng anh đang có tâm trạng rất tốt.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mắt cay xè. So với anh, tôi đúng là tên tù nhân chịu hình phạt, còn anh là kẻ thi hành án.
Vì ấm ức, tôi không nhịn được véo eo anh một cái, nhưng lại bị anh nắm lấy tay, giơ cao quá đầu. Lời anh nói ra đầy vẻ trêu chọc: "Vợ ơi, muốn nữa sao? Về nhà anh cho, bố mẹ còn đang đợi kìa, mau dậy đi."
Nói xong anh còn hôn lên má tôi một cái.
Ngay từ sáng sớm, tôi đã bị anh làm cho mặt đỏ tim đập, đến khi mặc xong quần áo đi ra ngoài, mặt tôi vẫn còn nóng ran.
Bố mẹ tôi thấy vậy cũng giả vờ không thấy, giục chúng tôi nhanh chóng rửa mặt rồi ăn cơm.
Gây ra một màn kịch lớn như vậy khiến bố mẹ cả hai bên đều phải lo lắng, trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy.
Tôi chủ động đề nghị trên bàn ăn rằng hai gia đình nên tụ họp ăn một bữa. Đương nhiên Giang Dư là người vui vẻ nhất, lập tức gọi điện cho mẹ anh chọn thời gian.
"Bố mẹ, tối thứ bảy này bố mẹ có tiện không ạ? Con và Noãn Noãn sẽ đến đón bố mẹ."
Giang Dư làm việc cẩn thận, đương nhiên bố mẹ tôi không có ý kiến gì, vui vẻ đồng ý.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, mẹ tôi và mẹ Giang Dư lại có thể mang đến cho tôi một màn bất ngờ không báo trước.
16
Tối thứ bảy chỉ là một buổi gặp mặt nhỏ để hai bên gia đình bàn bạc về hôn lễ.
Lúc sắp ra khỏi nhà, Giang Dư lấy ra một chiếc váy dạ hội màu trắng và khoác lên người tôi với vẻ bí ẩn. Nhìn bộ váy cầu kỳ nhưng vẫn trang nhã này, tôi chợt hiểu ra.
"Giang Dư, hóa ra anh thích kiểu đoan trang!"
Ai ngờ Giang Dư lại nhíu mày, nhìn tôi một cách kỳ lạ, xoa đầu tôi và nói: "Noãn Noãn ngốc của anh."
Cứ thế, hai chúng tôi vừa cãi nhau vừa đi đến khách sạn.
Vừa xuống xe, tôi và Giang Dư nhìn thấy khung cảnh trước mắt mà khóe miệng co giật liên hồi.
Sảnh lớn khách sạn treo hai tấm băng rôn lớn.
Hàng chữ bên trái: Cây sắt vạn năm đã nở hoa.
Hàng chữ bên phải: Kết duyên trăm năm cười hỉ hả.
Băng rôn ngang: Chúc mừng tân hôn, quý ông Giang Dư và quý cô Tô Noãn.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗