Đến lúc này tôi mới chợt nhớ ra, tại sao nhìn mẹ Giang Dư lại quen mắt đến vậy, tại sao ánh mắt bố Giang Dư nhìn tôi lại kỳ quái như thế.
Hóa ra mẹ của Giang Dư là bạn thân của mẹ tôi. Hồi nhỏ tôi đã gặp vài lần, lần nào gặp cũng khóc lóc đòi chiếc vòng ngọc trên tay bà ấy.
Nếu không cho tôi đeo, tôi sẽ khóc lóc om sòm. Để được đeo chiếc vòng này, hồi nhỏ tôi đã không ít lần la hét đòi làm con dâu của bà ấy.
Trời ơi, thật là tạo nghiệp mà!
Giang Dư thấy vẻ mặt không thể tin được của tôi, lại đá tôi một cái: “Không ngờ hồi nhỏ em đã khóc lóc đòi gả cho anh rồi.”
Tôi biết anh đang đùa, nhưng tôi hoàn toàn không thể cười nổi, bởi vì tôi lại nhớ ra một chuyện khác.
Nếu mẹ anh và mẹ tôi là bạn thân, thì chuyện chúng tôi đăng ký kết hôn không phải là ngẫu nhiên, mà là kết quả của sự sắp đặt tinh vi của một người nào đó.
Thảo nào tôi tùy tiện kéo một người lạ để đề nghị kết hôn mà lại thuận lợi nhận được giấy chứng nhận.
Thảo nào khi gặp Giang Dư, bố mẹ tôi không hề tỏ ra bất ngờ chút nào.
Thảo nào Giang Dư lại gọi tôi một tiếng “Noãn Noãn” quen thuộc đến thế.
Thì ra là vậy! Tôi đã bị người ta gài bẫy, còn tưởng mình may mắn gặp được tình yêu đích thực!
Khoảnh khắc đó, lòng tôi dâng lên sự hoang mang, tủi thân, xót xa, vô số cảm xúc ùa vào tâm trí, khiến tôi lập tức bối rối, mất phương hướng.
Tôi bình tĩnh tháo chiếc vòng ngọc trên tay ra, đặt nó lên bàn, đẩy về phía mẹ Giang Dư.
Dường như không ngờ tôi lại có phản ứng lớn như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn tôi.
“Dì Mai, chiếc vòng này quá quý giá, con cần thời gian để suy nghĩ, xin lỗi dì.”
Nói xong, tôi đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi phóng đi thật nhanh. Tôi nghe thấy tiếng Giang Dư gọi tôi ở phía sau, nhưng lúc này đầu óc tôi rối như tơ vò, tôi cần thời gian.
Tôi không quay về nhà tôi và Giang Dư, cũng không về nhà riêng của tôi, mà đi thẳng về nhà bố mẹ tôi.
Nhà bố mẹ tôi ở tầng cao nhất, có một căn gác mái nhỏ ở trên cùng. Vừa về đến nhà tôi liền chạy thẳng lên gác, nơi đó có thứ tôi muốn tìm.
Bố mẹ tôi không biết tôi bị làm sao, nhìn mặt mũi tôi đầy nước mắt, vô cùng lo lắng, đều nhất trí cho rằng Giang Dư đã bắt nạt tôi.
Bố tôi bực bội định gọi điện cho Giang Dư, nhưng bị tôi ngăn lại: “Bố, đừng gọi. Con cần thời gian để bình tĩnh lại và suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa con và anh ấy.”
Bố mẹ tôi nhìn nhau, dường như không ngờ hai đứa thực sự cãi nhau, bèn ngừng lại.
Tôi lục lọi trên gác mái hai tiếng đồng hồ mới tìm thấy thứ mình muốn. Nhìn những nét chữ đã úa vàng trên đó, tâm trạng tôi mới bình tĩnh lại, nở nụ cười.
Nếu không nhầm, trước đây Giang Dư còn có một cái tên là Giang Mông Mông. Không chỉ cái tên quê mùa mà người cũng mập mạp, hoàn toàn không đẹp trai và cuốn hút như bây giờ.
Hồi cấp ba, trong lớp có một học sinh chuyển trường. Nghe nói vì bố mẹ anh quá bận, không có thời gian quản lý, nên thành tích học tập rất tệ, lại còn đánh nhau nên mới chuyển đến trường chúng tôi, và được xếp vào lớp tôi.
Vì tôi là lớp trưởng nên giáo viên đã xếp anh làm bạn cùng bàn với tôi, yêu cầu tôi giúp đỡ anh nhiều hơn trong học tập, người này chính là Giang Mông Mông.
Ai ngờ mỗi ngày Giang Mông Mông lên lớp không ngủ thì cũng chơi game, điều này đối với một lớp trưởng như tôi chính là khiêu khích quyền uy của tôi.
Vì vậy tôi luôn khuyên nhủ anh học hành tử tế, thậm chí còn thức khuya ghi chú tổng hợp bài học cho anh, nhưng đều chẳng có tác dụng gì.
Có một lần kiểm tra tháng, anh làm bài rất tệ, điểm trung bình còn chưa đến 30. Giáo viên chủ nhiệm rất tức giận, mắng anh kéo lùi thành tích cả lớp, tuyên bố sẽ đuổi học. Tôi không đành lòng, nói đỡ cho anh với giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng anh không những không biết ơn, mà còn bắt đầu lấy việc trêu chọc tôi làm niềm vui. Thường xuyên đặt chuột chết, gián chết và những thứ ghê tởm khác vào hộc bàn của tôi.
Ban đầu tôi thật sự rất tức giận, nhưng sau này quen rồi thì coi anh như trẻ con, không để tâm nữa.
Nào ngờ, anh bắt đầu làm tới, đi khắp nơi lan truyền tin đồn thích tôi. Tin đồn này truyền tai nhau rồi cuối cùng đến tai bố mẹ tôi.
Tôi nhớ rất rõ hôm đó, sau giờ học, anh nhét cho tôi một phong bì, bảo tôi về nhà rồi mở ra xem, tôi làm theo mà không nghĩ nhiều.
Kết quả, đúng lúc mẹ tôi bước vào phòng ngủ để tâm sự với tôi thì nhìn thấy, bà liền kết luận tôi đang yêu sớm, chỉ vì Giang Mông Mông viết trong thư: Tô Noãn, tôi thích cậu!
Mẹ tôi rất tức giận, lập tức gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm. Thế là ngày hôm sau Giang Mông Mông không đến trường nữa. Những ngày sau đó tôi cũng không gặp lại anh, khiến cho việc anh rời đi trở thành một cái gai trong lòng tôi.
Tôi luôn nghĩ là do năm đó tôi đã không giải thích cho anh nên mới dẫn đến việc anh bị đuổi học.
Nhưng bây giờ, anh không chỉ xuất hiện, mà còn thay tên đổi họ, lấy tên là Giang Dư. Anh tốn công tốn sức tiếp cận tôi, rồi kết hôn với tôi, rốt cuộc là vì cái gì?!
Nghĩ đến khả năng xấu nhất, lòng tôi nghẹn lại. Trong những ngày tháng tiếp xúc vừa qua, tôi thực sự đã động lòng.
Tôi ở trên gác mái cho đến tối. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người tôi, tay tôi mới nhẹ nhàng nhúc nhích, cẩn thận gấp bức thư lại và bỏ vào túi.
Tôi không phải là người thích trốn tránh, đã gặp rồi thì phải đi giải quyết thôi. Kể cả anh đến để trả thù tôi, tôi cũng chấp nhận. Quả thực là tôi đã có lỗi với anh.
Khi tôi bước ra khỏi gác xép, thật bất ngờ, tôi thấy Giang Dư. Anh đang ngồi uống rượu cùng bố tôi ở bàn ăn.
Thấy tôi xuất hiện, đôi mắt hồ ly hơi say nhìn về phía tôi lập tức long lanh nước. Điều đó khiến lòng tôi quặn thắt, suýt nữa bật khóc.
Bố tôi thấy tôi ra, đặt ly rượu xuống, giả vờ say xỉn, bảo mẹ tôi dìu ông về phòng nghỉ. Lúc đi ngang qua tôi, ông còn tiện thể dặn dò: "Tiểu Giang là con rể đã được bố đóng dấu công nhận. Có hiểu lầm gì thì cũng phải để người ta nói hết lời rồi hẵng quyết định."
Tôi vô cảm gật đầu. Quả nhiên là điển hình của loại có con rể thì quên luôn con gái.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗