Vì đau bụng, tôi vào bệnh viện. Tôi vừa ngồi xuống phòng khám, bác sĩ đã kéo áo tôi lên.
Tôi gạt tay anh ra: "Anh làm gì thế? Dựa vào đâu mà kéo áo tôi?"
Vị bác sĩ nam đối diện thản nhiên buông một câu: "Vì anh là chồng em."
1
Cuối cùng những ngày tăng ca liên tục cũng đánh gục tôi. Tôi xin nghỉ phép với sếp rồi vội vàng đến bệnh viện, đăng ký khám cấp cứu.
Vừa bước vào phòng khám, tôi đã gặp một bác sĩ nam khá đẹp trai, nên không kìm được mà liếc thêm vài lần. Tôi thấy vị bác sĩ này hơi quen mặt, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Kết quả anh trực tiếp bảo tôi nằm xuống để kiểm tra.
Được thôi, nằm xuống thì nằm xuống, ai bảo người ta là bác sĩ chứ!
Ai ngờ, đợi anh đeo xong găng tay rồi lại gần, vừa mở miệng đã bảo tôi cởi quần áo.
Là một người độc thân từ trong bụng mẹ, đã sống tới hai mươi tám tuổi mà chưa từng nắm tay con trai… Chẳng phải chuyện này hơi kích thích quá rồi sao?
Mặc dù biết là để điều trị đúng bệnh, nhưng tôi vẫn không khỏi xấu hổ. Thế là tôi thẳng thừng từ chối anh bằng những lời lẽ nghiêm túc, còn tiện thể cằn nhằn: "Tại sao phải cởi quần áo, mặc quần áo không kiểm tra được à?"
Nhưng dường như đối phương đã đoán trước được tôi sẽ nói vậy, thản nhiên buông một câu: "Vì anh là chồng em."
Hả?
Người đàn ông nheo mắt quan sát phản ứng của tôi, dường như chắc chắn tôi hoàn toàn không nhớ ra chuyện này, sắc mặt lạnh đi vài phần: "Xem ra ngay cả chuyện mình đã kết hôn mà bà xã đại nhân cũng không nhớ nổi."
Khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của người đàn ông ở ngay trên đầu tôi, lúc này cúi xuống nhìn tôi, tạo cho tôi áp lực không hề nhỏ.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, chẳng phải người này là ông chồng hờ mà tôi mới đi đăng ký kết hôn tháng trước sao?
2
Có thể độc thân tới hai mươi tám tuổi không hề dễ dàng, trước hết phải rèn luyện khả năng chống lại sự thúc giục kết hôn hàng tháng. Lúc đầu, đại quân thúc giục kết hôn chỉ có mỗi mình mẹ tôi, thỉnh thoảng nếu bà thúc quá gắt, bố tôi còn nói giúp tôi vài câu.
"Con lớn rồi, có suy nghĩ riêng của nó."
"Không lấy chồng cũng được, đâu phải nhà mình không nuôi nổi."
Lâu dần, bố tôi cũng không ngồi yên được nữa. Mẹ tôi thúc giục công khai, còn ông thì thúc giục bằng đủ mọi chiêu trò.
Lúc thì ông bật hoạt hình "Bảy anh em Hồ Lô" rồi trả lời "ơi" mỗi khi các bé gọi ông, lúc lại xuống lầu bế con nhà người ta lên để kích thích tôi.
Thấy vẫn không lay chuyển được tôi, thôi xong, cả nhà từ các cô các dì đến các bác trai bác gái đều đồng loạt ra trận.
Về cơ bản, việc xem mắt giống như dây chuyền sản xuất, mỗi tháng một lượt, xếp hàng từ sáng sớm đến tối. Ngay cả con trâu của đội sản xuất cũng không dám dùng sức như thế.
Tôi làm việc ở viện nghiên cứu, công việc ngày thường rất bận rộn. Thỉnh thoảng được nghỉ phép lại phải đi xem mắt, khiến tôi phiền không chịu nổi.
Cuối cùng, trong một lần đi xem mắt, tôi hoàn toàn bùng nổ, túm lấy một người qua đường trông cũng thuận mắt, định bụng làm một cú tiền trảm hậu tấu. Và soái ca đó chính là người đàn ông đang nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt không hài lòng này.
Anh tên gì nhỉ?
À phải rồi, lúc đăng ký kết hôn tôi có liếc qua một cái, tên là Giang Dư. Nghe tên cũng hay đấy chứ.
Hôm đó lấy giấy chứng nhận xong, trao đổi phương thức liên lạc xong, chúng tôi đường ai nấy đi, từ đó về sau không liên lạc lại. Không ngờ đối phương lại là một bác sĩ, còn tôi lại trở thành bệnh nhân của anh.
3
"Nhớ ra rồi à? Có thể cởi quần áo chưa?"
Giang Dư dường như không có ý định bỏ qua cho tôi, vẫn khăng khăng bắt tôi cởi quần áo.
Tình thế bắt buộc, tôi nhịn. Vì xấu hổ, tôi khẽ đảo mắt rồi nhắm lại, sau đó kéo áo lên, để lộ phần bụng. Cảm giác lạnh buốt ấn xuống bụng tôi, chỉ cần hơi dùng lực, tôi đã kêu lên đau đớn.
"A!"
"Đau! Nhẹ tay thôi."
"Ưm a!"
Mắt tôi lén mở ra một khe hở để đánh giá Giang Dư. Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, nhưng tôi thấy tai anh đỏ bừng.
Hơn nữa, nhìn từ góc độ này, tôi vừa vặn thấy được toàn bộ góc nghiêng của anh khiến tôi lập tức nghĩ đến một câu nói: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song! Dùng để miêu tả Giang Dư, e là không hề quá lời.
Có lẽ ánh mắt tôi quá trực tiếp, Giang Dư thu tay lại, nhìn tôi: "Xong rồi, là viêm ruột thừa cấp tính, cần phải phẫu thuật. À đúng rồi, em cũng không cần phải kêu gào lên như thể... quyết hy sinh thế đâu!"
Vì là phòng cấp cứu, bên ngoài còn rất nhiều người đang xếp hàng. Lúc tôi vào thì cửa phòng không đóng.
Lúc kiểm tra cũng chỉ kéo rèm lên, ngăn cách tầm nhìn của người bên ngoài. Giang Dư vừa dứt lời, tôi nghe rõ ràng bên ngoài có người cười thành tiếng.
Hay lắm, trực tiếp làm nhục tôi!
4
Tôi bực bội trừng mắt nhìn Giang Dư. Nhưng Giang Dư làm ngơ, không hề dây dưa, ngồi trở lại bàn khám, bắt đầu loẹt xoẹt viết bệnh án, vừa gõ máy vừa hỏi: "Làm không?"
Đầu óc tôi bay bổng xa đến mức vừa nghe thấy câu đó, nhất thời không phản ứng kịp.
Xin lỗi, tôi thừa nhận mình đã nghĩ lệch lạc rồi.
Giang Dư nhìn sắc mặt tôi, dường như nhận ra tôi đang nghĩ gì, mất tự nhiên rời mắt.
"Anh hỏi em là có làm phẫu thuật không?" Anh lặp lại một lần nữa.
Sau khi nhận ra mình đã nghĩ lung tung, ngón chân tôi đã tự động "cào ra ba phòng một khách" vì xấu hổ. Giang Dư không phải khắc tinh của tôi thì là gì, hôm nay chỉ số IQ của tôi tụt thê thảm rồi.
Thấy tôi không nói gì, Giang Dư thở dài, ghé sát vào tôi, dùng giọng mà người khác không nghe thấy để an ủi: "Chờ em khỏe lại, cũng không phải là không thể."
Cũng không phải là không thể? Có thể cái gì?
Não tôi nhanh chóng hoạt động một vòng mới muộn màng phản ứng lại, Giang Dư nói là làm không, cũng không phải là không thể.
Trời ơi! Toàn là từ ngữ hổ sói gì thế này! Tôi chỉ đến khám bệnh thôi mà!
Trong lúc hỏi han, Giang Dư đã viết xong đơn nhập viện, nhét vào tay tôi: "Trực tiếp lên tầng năm, khoa nội trú để làm thủ tục nhập viện. Anh sẽ đi đóng chi phí. Anh đã gọi hộ lý cho em rồi. Anh làm xong việc sẽ đến thăm em. À, phẫu thuật được sắp xếp vào sáng sớm mai, hôm nay cứ dùng thuốc tiêu viêm giảm đau trước. Ngoan, nghe lời nhé bé cưng."
Tôi bị câu nói cuối cùng làm choáng váng. Ngoài bố tôi ra, chưa có ai gọi tôi như thế.
Cho đến khi tôi rời khỏi phòng khám, đầu óc vẫn còn mơ màng. Giang Dư đang dỗ con nít đấy à?!
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗