10
Tôi ở bệnh viện hai ngày thì xuất viện. Trước khi xuất viện, Giang Dư dặn tôi một tuần sau quay lại tái khám.
Lúc này tôi đang nửa dựa trên sô pha, vừa xem TV thực tế vừa cắn hạt dưa, lại còn mở loa ngoài gọi điện buôn chuyện với cô bạn thân.
"Tống Tống, Giang Dư đúng là khắc tinh của tao, cứ thấy anh ta là tao gặp xui xẻo."
Giọng hóng hớt của Tống Tống truyền ra từ điện thoại: "Noãn Noãn, một anh đẹp trai cỡ đó thành chồng mày, mày lời to rồi còn gì."
Ờ!
Nói đến chuyện này, tôi phải thừa nhận quả thật Giang Dư rất hợp gu tôi.
Chỉ trong hai ngày tôi nằm viện, tôi thấy các cô gái trẻ mượn cớ đến bắt chuyện không chỉ một lần, nhưng đều bị anh từ chối hết.
Điều khiến tôi câm nín hơn là có một cô y tá còn nhờ tôi chuyển lời cho Giang Dư, lý do là: Bác sĩ Giang rất coi trọng... ánh mắt cô ấy nhìn vào bụng tôi, tôi tự động điền thêm bốn chữ... ruột thừa của tôi.
Ha, đàn ông!
Thu hồi suy nghĩ, tôi "phì" một tiếng: "Bà đây đẹp thế này, anh ta mới là người vớ được của quý."
"Đúng đúng, Noãn Noãn nhà ta da trắng như sữa, chân dài miên man, ánh mắt quyến rũ, môi gợi cảm, tóc hơi xoăn, mê người chết, đúng là hời cho tên nhóc thối tha đó rồi."
11
Đúng lúc đồ ăn ngoài tôi gọi đã đến, tôi mở cửa ra lấy.
Tôi được bạn thân dỗ dành nên cười tươi như hoa, thậm chí còn chưa kịp thu lại biểu cảm.
Ai ngờ ngoài cửa đâu có shipper nào, chỉ có ngôi sao chổi Giang Dư thôi.
Kết quả, tôi nghe thấy tiếng cổ vũ dồn dập, mạnh mẽ của bạn thân vọng ra từ điện thoại: "Da trắng như sữa, chân dài miên man, ánh mắt quyến rũ, môi gợi cảm, tóc hơi xoăn, mê người chết, Noãn Noãn cố lên, nhào tới Giang Dư!"
Xoẹt xoẹt, dường như có một luồng điện chạy thẳng lên đỉnh đầu tôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đóng sập cửa lại đến rầm một tiếng, tay run rẩy cúp điện thoại của bạn thân.
Bình tĩnh đếm ba tiếng, tôi bắt đầu điên cuồng tự trấn an trong lòng.
Ảo giác, nhất định vừa nãy là ảo giác.
Đúng, sao Giang Dư có thể đến nhà tôi?!
Nếu Giang Dư không đến nhà tôi, chắc chắn là tôi nhìn nhầm rồi. Đã nhìn nhầm rồi, Tô Noãn, sợ hãi cái gì?
Đúng, tôi không sợ.
Sau đó tôi điều chỉnh lại biểu cảm, mở cửa lớn lần nữa, lộ ra một nụ cười mà tôi tự cho là ngọt ngào và đoan trang, nhưng khi thấy người đứng ở cửa đúng là Giang Dư, tôi sụm mặt.
Thật sự không thể trách tôi làm quá, mà là hôm nay Giang Dư có chút không giống ngày thường.
"Ừm... Chào bác sĩ Giang. Anh cởi đồng phục ra, vừa nãy em không nhận ra anh, xin lỗi nhé."
Hôm nay anh mặc đồ thường, áo phông trắng đơn giản và quần jean, trẻ trung đẹp trai, hormone nam tính bùng nổ.
Giang Dư bật cười thành tiếng, khuôn mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ, đôi mắt hồ ly bỗng trở nên long lanh sinh động, như thể muốn khiến tôi chìm đắm vào đó.
Anh nâng cánh tay trái chống lên khung cửa, ghé sát lại gần tôi. Mùi bạc hà thoang thoảng phả vào mặt, kích thích khoang mũi tôi. Tôi nghe anh nói: "Em muốn nhìn anh cởi quần áo?"
Giọng nói trong trẻo cao quý, nghe rất êm tai.
Tôi rụt hồn vía lại, nhận ra mình đã nói sai, vừa định giải thích thì bị Giang Dư ngăn lại.
Nhưng tôi thấy mình vẫn còn cứu vãn được, muốn vớt vát lại hình tượng: "Bác sĩ Giang, anh nghe em nói..."
"Em không cần nói nữa, anh hiểu hết!"
... Anh hiểu cái gì cơ???
Giang Dư thản nhiên giơ chiếc hộp y tế trong tay lên, cứ như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.
"Noãn Noãn, anh đến để kiểm tra sau phẫu thuật, không mời anh vào nhà à?"
Chủ đề chuyển hướng quá nhanh. Trong lúc tôi còn đang ngẩn người, anh sải chân dài bước vào, lần này là thật sự đường hoàng bước vào nhà tôi.
Giang Dư đứng ở khu vực tiền sảnh đánh giá một chút, rồi thong thả xách hộp y tế đi vào phòng ngủ của tôi.
Tôi đi theo ngay sau, có hơi băn khoăn một chút, hoàn toàn không để ý anh đang đi đâu.
“Sao anh biết em sống ở đây?”
Tôi chầm chậm đi vào phòng ngủ theo bước chân của Giang Dư. Anh tùy tay bật đèn, ánh đèn màu ấm áp đổ xuống, làm nổi bật khuôn mặt tinh tế và thanh lãnh của anh hơn.
“Mẹ chúng ta nói cho anh biết.”
Đang nói chuyện, Giang Dư ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh giường, mở hộp thuốc ra lấy dụng cụ, ra hiệu cho tôi nằm xuống.
Tôi làm bộ làm tịch chần chừ khoảng tám giây, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, thậm chí còn chủ động vén áo lên. Dù sao người ta cũng đến để kiểm tra giúp tôi, cứ làm mình làm mẩy mãi lại thành kiểu cách.
Cảm giác lạnh lẽo di chuyển trên bụng tôi, tôi có một tật xấu là khi quá căng thẳng sẽ luyên thuyên không ngừng, ví dụ như lúc này.
“Giang Dư, vết thương của em hồi phục tốt chứ?”
“Rất tốt.”
“Giang Dư, anh nhẹ tay thôi, đau.”
“…”
“A, Giang Dư, tay anh đang sờ vào đâu đấy?”
“Anh xem vết thương đã hấp thụ thế nào rồi.”
“Giang Dư, anh nhanh lên, đừng làm nữa.”
“Em im miệng đi!”
Trong tiếng lẩm bẩm không ngừng của tôi, cuối cùng Giang Dư cũng rụt tay lại, chỉ là gân xanh trên trán anh giật mạnh liên tục.
12
Ngay lúc tôi đang rên rỉ chuẩn bị đứng dậy, khóc lóc tố cáo anh đã lớn tiếng với tôi, bên ngoài nhà lại truyền đến tiếng đồ vật đổ vỡ.
Tôi và Giang Dư nhìn nhau, đều thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương.
Chẳng lẽ nhà có trộm?
Giang Dư bảo tôi đừng cử động, anh ra ngoài xem sao. Nhưng tôi chờ mãi vẫn không thấy anh quay lại, không kìm được nữa, tôi cũng bước ra ngoài.
Tôi thề, khoảnh khắc bước ra ngoài, tôi đã nghĩ ra n kiểu chết khác nhau.
Lý do không vì gì khác, đó là mẹ tôi, bố tôi, và Giang Dư, ba người họ đang ngồi chỉnh tề trên ghế sofa, mỉm cười nhìn tôi với vẻ mặt hiền hòa.
“Mẹ ơi, mẹ nghe con giải thích đã.” Tôi vội vàng chạy đến trước mặt mẹ, đẩy Giang Dư đang ngồi sang một bên, nắm chặt tay mẹ.
Kết quả, mẹ tôi vỗ nhẹ tay tôi với giọng điệu sâu xa, giáo huấn: “Người trẻ tuổi huyết khí phương cương, chúng ta hiểu. Nhưng cũng phải biết tiết chế, con vừa mới phẫu thuật xong đấy.”
Mẹ ơi, chỉ trong chốc lát, mẹ đã suy diễn ra những gì vậy hả???
Tôi có nỗi khổ khó nói, nhìn sang người bố thường ngày thương yêu tôi nhất, hy vọng ông có thể giúp tôi chuyển hướng áp lực.
Kết quả, bố tôi nhìn tôi bằng ánh mắt an ủi đỏ hoe: “Noãn Noãn, con và Tiểu Giang đã kết hôn rồi, sao có thể ngủ riêng được? Hôm nay bố quyết định, con dọn đến ở bên chỗ Tiểu Giang, thiếu gì thì bố gửi tiền cho hai đứa, thích gì thì mua cái đó. Tiểu Giang, sau này Noãn Noãn nhà ta nhờ cậy con cả.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cả người tôi đờ đẫn, trong khi tôi đang cố gắng điên cuồng vận hành bộ não để suy nghĩ xem phải giải thích thế nào rằng tôi và Giang Dư vẫn chưa tiến đến bước đó.
Giang Dư đã lên tiếng: “Bố mẹ cứ yên tâm. Chỗ ở của Noãn Noãn hơi xa cơ quan của cô ấy. Con cũng muốn cô ấy chuyển về bên con sớm hơn, nhưng vẫn phải tôn trọng ý muốn của cô ấy.”
Nói xong, anh nhìn tôi đầy tình cảm. Cả vòng người đều đang chờ câu trả lời của tôi, đặc biệt là mẹ tôi.
Mẹ tôi ghé sát tai tôi thì thầm: “Nếu con dám làm lỡ việc sinh cháu ngoại cho mẹ, mẹ sẽ cho con biết tay.”
Dưới sự tiếp sức của bố mẹ, ngay tối đó tôi đã chuyển đến nhà Giang Dư.
Trước khi bố mẹ tôi rời đi, họ còn dặn dò tôi với giọng thâm thúy: “Cuối cùng cây cải trắng thiếu khôn ngoan này cũng gả đi được rồi, chúng ta phải tổ chức thật lớn mới được.”
Tôi: ?
Hóa ra trong mắt bố mẹ tôi, tôi chỉ là một cây cải trắng thôi sao?!
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗