18.
Râu của lão thái y sắp bị nhổ đến trọc lóc: "Hoàn toàn là sự thật! Mạch tượng của nương nương như chó hoang thoát cương... À không, như giao long xuống biển."
Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, lại chạy đến nâng bụng ta: "Thật ư? Ái phi, để trẫm nghe thử."
Nói rồi hắn liền áp tai vào bụng dưới của ta.
"Hoàng thượng, hiện tại nó cùng lắm chỉ là một hạt vừng, làm sao mà nghe thấy cái gì được chứ..." Lời ta còn chưa dứt, bụng đã phát ra một tiếng sôi rõ to.
Hoàng thượng đột ngột ngẩng đầu lên: "Ái phi vừa mới ăn xong à?"
"Ta có ăn bao nhiêu đâu, ta chỉ ăn ba cái đầu thỏ cay, một bình nước mơ muối, hai bát bún ốc, hai xiên kẹo hồ lô, bốn miếng bánh ngọt..." Ta bẻ ngón tay đếm, càng đếm càng nhiều.
Dường như Thục phi phản ứng chậm nửa nhịp, nàng ta đột nhiên kêu lên một tiếng: "Hoàng hậu, mang thai rồi sao?" Nàng ta giống như chuột chũi, giơ móng vuốt xông đến trước mặt ta.
"Thục phi, cung phản xạ của muội hơi dài rồi đấy."
Thục phi vừa la hét vừa chạy ra ngoài cửa: "Không thể nào! Nữ nhân ngu xuẩn đó cũng có thể mang thai sao? Dựa vào đâu mà ai cũng có thể mang thai, chỉ có ta là không thể!"
Ta chộp lấy một bát dưa chuột muối chua ném về phía nàng ta, không lệch chút nào, trúng phóc vào lưng nàng ta.
"Vậy muội nhai thêm chút dưa chuột muối chua mà thử xem."
Vừa quay đầu lại, hoàng đế chó si tình kia bày vẻ mặt cưng chiều nhìn ta chằm chằm: "Ái phi, dáng vẻ nàng ném đồ vật quả là đẹp tuyệt vời. Cái miệng nhỏ líu lo thật biết nói chuyện."
19.
Tháng thứ ba ta mang thai, hoàng đế chó si tình dọn cả người lẫn đồ đạc vào tẩm cung của ta. Hắn phê duyệt tấu chương trên bàn sách, ta ở bên cạnh dùng ngọc tỉ đập quả óc chó. Ta cảm thấy, trí tuệ vẫn phải được bồi bổ từ trong bụng mẫu thân.
Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, gỡ một mảnh vỏ quả óc chó trên tóc xuống: "Ái phi, xem như trẫm cầu xin nàng đó."
“Nàng cầm ngọc tỉ đập óc chó, có thể đừng bóc vỏ vào tấu chương của trẫm không?”
Ta không nói gì, chỉ một mực ngây ngô cười.
Khi mang thai tháng thứ sáu, nghe nói trong buổi thiết triều, hoàng đế chó kia đã bóp nát ba cái ngọc ban chỉ.
“Hoàng thượng, hoàng hậu đã sai người cắt tấm chăn tơ tuyết mỏng cống nạp từ Nam Cương thành quần thủng đáy.”
Tay hoàng thượng mân mê tấu chương chi chít hình rùa do ta vẽ.
“Ái khanh, hoàng hậu nói rồi, hoàng nhi cần được tiếp xúc với khí đất.”
Hộ quốc đại tướng quân tiến lên một bước.
“Hoàng thượng, hôm qua hoàng hậu đã đoạt mất Phương Thiên Họa Kích của ta.”
Hoàng thượng nắm chặt ngọc ban chỉ đã vỡ vụn trong tay.
“Ái khanh, hoàng hậu nói rồi, muốn làm thành Hỏa Tiêm Thương cho hoàng nhi. Trẫm sẽ thưởng cho khanh một món khác, thích cái gì trong kho binh khí, cứ tùy ý chọn.”
Đại tướng quân vừa lui xuống, Lễ bộ Thượng thư lại tiến lên một bước.
“Hoàng thượng, ngày mai hoàng hậu muốn lấy hết san hô đỏ trong bảo khố, nói là muốn mài thành bột.”
“Ái khanh, thứ đó gọi là Hỗn Thiên Lăng. Hoàng hậu muốn thì cứ đưa cho nàng ấy là được.”
Đêm đó, hoàng đế chó nằm trên long tháp của ta, ánh mắt âm u.
“Ái phi, nàng có thể đừng hành hạ như vậy được không? Cơ nghiệp của chúng ta sắp bị móc rỗng rồi.”
Ta tung một cước đạp hắn xuống long tháp.
“Ta đây đều là vì hài nhi của chúng ta, ngài làm phụ thân mà chút lòng thành cũng không có.”
Hoàng đế chó ôm lấy ta dỗ dành hồi lâu, ta mới chịu để hắn ngủ trên long tháp của ta.
Đến khi mơ màng, ta lại tung một cước đạp hắn xuống giường.
“Tiêu Cảnh Hòa! Nhi tử của ngài đạp ta!”
Hắn mơ màng hát một bài đồng dao.
“Dở chết đi được! Hài nhi của chúng ta nói nó muốn nghe ‘Blackpink – DDU-DU DDU-DU’.”
Khi mang thai tháng thứ tám, bụng ta to như quả bóng, sưng phù như cá nóc.
Nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc ta quét sạch ngự thiện phòng.
Ngự trù khóc lóc ôm lấy giày ta cầu xin.
“Nương nương, người thật sự không thể cho đậu phụ thối vào yến sào đâu… Nếu người ăn mà bị đau bụng, tất cả nô tài trong ngự thiện phòng đều mất đầu đấy.”
Nhìn toàn bộ người trong ngự thiện phòng quỳ rạp dưới đất.
Ta cầm thìa cười khẩy một tiếng.
“Trong bụng bổn cung chứa thiên tử tương lai đó, hoàng nhi chỉ thích món này thôi! Yên tâm, các ngươi vô tội, có chuyện gì bổn cung gánh vác.”
20.
Đêm mười lăm tháng Tám, bụng ta chuyển động.
Ta đau đến mức nắm chặt tay hoàng đế chó, cắn ra hai hàng dấu răng.
Hắn mặc kệ ta gào thét khóc lóc, cho đến khi ta suýt nữa ném ngọc tỉ vào bà đỡ.
Lúc đó, hắn mới rút tay về, đè đầu gối đang quẫy đạp của ta vào chăn.
Sau đó lại cúi người, thổi hơi vào tai ta.
“Ngọc nhi, nàng mà còn làm loạn, trẫm sẽ nói cho toàn thiên hạ biết, hoàng hậu đã tè lên long sàng của trẫm.”
“Tiêu Cảnh Hòa! Ngài là đồ khốn kiếp… đau chết lão nương rồi… A!”
Tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên.
Ta thở phào nhẹ nhõm, định ngồi dậy vung tay tát hoàng đế chó mấy cái cho hả dạ.
Bà đỡ bất ngờ la lên một tiếng, giữ chặt ta lại.
“Nương nương, còn một đứa nữa.”
Ta dốc hết sức bình sinh để rặn, cuối cùng, ta lại sinh thêm một đứa nữa.
Hoàng đế chó từ tay cung nữ đón lấy đứa trẻ đã được tắm rửa sạch sẽ.
Một tay ôm công chúa, một tay ôm hoàng tử đưa cho ta xem.
Ta nhìn những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt hắn mà ngẩn người.
Trong khoảnh khắc, ta quên hết cả đau đớn.
Quả nhiên, nước mắt nam nhân chính là chất kích thích của nữ nhân.
“Xấu như khỉ.”
Ta nhìn hai đứa trẻ nhăn nheo bĩu môi.
“Đáng yêu quá, giống Ngọc nhi của trẫm.”
Hắn cúi xuống hôn lên những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán ta.
“Giống ở đâu hả? Bổn cung bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, thủy lạc thạch xuất… Ưm…”
Những lời cãi vã tiếp theo bị chặn lại giữa đôi môi.
Một lúc lâu sau, hoàng đế chó mới buông tha cho môi ta.
“Ngọc nhi, nàng vất vả rồi, chúng ta sẽ không sinh nữa.”
Ta híp mắt nhìn hoàng đế chó trong ánh sáng.
Nam nhân này cũng đẹp trai thật, may mà là của lão nương.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗