Ngày đại tuyển hoàng hậu, rất nhiều phi tử nóng lòng thử sức, chỉ có ta vì bắt bướm trị nấm chân mà rơi xuống ngự hồ.
Toàn thân ta ướt sũng, bị người ta nâng lên đại điện, hoàng thượng chỉ vào ta.
“Ngọc phi ngu xuẩn chẳng tự biết mình… Ồ, không phải. Tuy Ngọc phi ngu xuẩn, nhưng thật sự rất xinh đẹp, vậy thì phong nàng làm hoàng hậu đi.”
???
1.
Ta tên Niên Hoài Ngọc, nhập cung nửa năm, đến nay chưa học được cách dùng đũa gắp trứng cút.
Thọ yến của hoàng thượng, ta dùng đũa gắp trứng cút bay lên rơi trúng đầu hoàng thượng.
Sau đó, danh tiếng “Ngọc phi ngu xuẩn” vang xa.
Nhưng ai mà biết được, ta chỉ là một sinh viên đại học thế kỷ 21 nằm yên chờ ‘thối rữa’ mà thôi.
Lúc này, ta đang úp sấp sau hòn giả sơn trong ngự hoa viên, nhô mông lên.
Tà áo cung trang màu tím được buộc gọn vào thắt lưng, để lộ hai đôi chân dính đầy bùn đất.
Đừng hiểu lầm, không phải ta câu dẫn hoàng thượng đâu.
Đơn thuần là ta nghe hạ nhân nói, cánh bướm ngâm rượu có thể trị nấm chân.
“Nương nương, ngày đại tuyển hoàng hậu sắp muộn rồi, người đừng chần chừ nữa.”
Thị nữ thân cận Thanh Đào sốt ruột giậm chân, đưa tay định kéo ta.
Ta không quay đầu lại, vẫy vẫy chiếc khăn tay.
“Ai nha, cứ để Hiền phi, Thục phi, Kính phi tranh giành đi. Đợi bổn cung bắt được con bướm phượng vàng này đã… Ấy chết… ngươi đừng kéo dây lưng của ta chứ!!”
Lực tay của nha đầu Thanh Đào này cũng lớn quá đi, cả người ta cắm đầu xuống như cây hành mà ngã vào ngự hồ.
Trong mơ màng, dường như ta thấy con bướm phượng vàng đó giơ ngón giữa về phía ta.
Trên mặt nước, một tràng bong bóng nước “ục ục” nổi lên.
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng Thanh Đào thét chói tai trên bờ.
“Mau đến đây! Ngọc phi nương nương nhảy hồ tuẫn tình rồi! Cứu mạng!”
Thanh Đào ngốc, kêu la vớ vẩn cái gì thế!!!
“Bổn cung làm sao… ục ục… làm sao có thể… ục ục… tuẫn tình được.”
Thanh Đào thấy ta liên tục sặc mấy ngụm nước bèn gào lên với giọng khản đặc còn lớn hơn nữa.
“Ngươi đừng… chỉ có la hét… ục ục… giúp một tay, kéo ta lên… ục ục.”
Sau đó, ta mới nghe Thanh Đào kể lại.
Khi ta bị người ta khiêng lên một cách vội vàng, trong tay vẫn còn nắm nửa cọng rong rêu và nhét vào miệng.
Miệng mơ màng kêu la.
“Món thạch ngọc phỉ thúy mới được ngự thiện phòng nghiên cứu này, dai ngon lắm, bổn cung còn muốn ăn nữa. Chẹp chẹp… chỉ là sao mà nhai mãi không hết, lại còn dính răng nữa chứ.”
2.
Khi ta tỉnh dậy, một đám người đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào ta.
Ta ngượng ngùng cười, thấy hoàng đế chó đang ngồi trên long ỷ đánh giá ta.
Tiện tay lau một vệt bùn trên mặt, phát hiện trong kẽ tay còn dính một con ốc bươu.
Được được được lắm, ta trong món bún ốc còn chưa từng thấy con ốc nào tươi như thế này.
Ta đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ đi ngự hồ mò ốc, ăn lẩu bún ốc.
“Hoàng thượng, ngài xem, Ngọc phi đây ra thể thống gì chứ, không giống dáng vẻ hậu phi chút nào.”
Hiền phi phe phẩy quạt, vẻ mặt ghét bỏ nhìn ta.
Ta lười để ý nàng ta, mọi người đều là người làm công, chơi cái trò tranh giành ấy làm gì.
Trong đám đông, cuối cùng ta cũng thấy Thanh Đào bèn dùng ánh mắt chất vấn nàng ta.
“Trứng gà son kia! Sao ngươi không gọi người khiêng bổn cung vào tẩm cung? Khiêng đến đây làm gì? Muốn bổn cung xoay vòng làm trò cười à?”
Thanh Đào nháy mắt ra hiệu với ta, dù sao ta cũng chẳng hiểu nàng ấy có ý gì.
Vừa nãy cả mặt đầy bùn, khi ta cố sức chớp mắt.
Rơi lả tả xuống đất.
“Ngọc phi, nàng đang nhìn gì đó? Mắt bị giật à?”
Hoàng thượng phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, bước xuống.
“Hoàng thượng, mắt ta hơi ngứa, khẽ động một chút. Không sao đâu, không sao đâu, hì hì.”
Hoàng đế chó chợt dùng quạt xếp nâng cằm ta lên.
“Ngọc phi ngu xuẩn chẳng tự biết mình… Ồ, không phải. Tuy Ngọc phi ngu xuẩn, nhưng thật sự rất xinh đẹp, vậy thì phong nàng làm hoàng hậu đi.”
Ta ngước cổ, đối diện với khóe môi cười tà mị của hoàng thượng.
Ta chưa kịp từ chối, chiếc bộ diêu phỉ thúy của Thục phi đã rung lên như trống bỏi.
“Huhuhu, hoàng thượng hãy nghĩ lại đi ạ, ta xin tố cáo, tháng trước tiện phụ ngu xuẩn này đã lấy ngự bút của ngài cho chim ăn.”
Hoàng thượng hứng thú ngồi xổm xuống, nắm lấy tay ta.
“Ái phi có biết không, bây giờ con chim của trẫm đã biết đọc ‘Xuất Sư Biểu’ rồi đấy. Đây đều là công lao của ái phi.”
Thục phi vừa uống một ngụm trà bèn ho sặc sụa, trà bắn tung tóe lên mặt Hiền phi.
Thậm chí ta còn nghe thấy tiếng bi ai trong lòng nàng ta.
Hiền phi tức đến mức đỏ cả mặt, trừng đôi mắt to tròn.
Ta lại quay đầu nhìn Cẩn phi, chiếc khăn trong tay nàng ta đã bị vặn xoắn thành hình bím tóc.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn ta.
3.
Ngày hôm đó, nghe nói hoàng đế chó đã cho kính sự phòng đưa lục đầu bài của ta lên.
Thật là mạo muội quá, nhập cung nửa năm, ngày ngày ở bên hoàng thượng, nhưng lại chưa từng thị tẩm.
Kể từ lần trước trong thọ yến của hoàng đế chó, ta đã làm trứng cút bay lên trúng trán hắn.
Hoàng đế chó đã phạt ta đến ngự thư phòng mài mực.
Hắn cứ như bị trúng tà vậy, ngày nào cũng lôi ta ra không buông.
Còn nhớ trước khi nhập cung, phụ thân đã kéo ta lại, nói chuyện thâu đêm bên ánh nến.
Ông nói hoàng đế chó chỉ triệu ta vào cung làm vật trang trí thôi, ta mới đồng ý.
Ai mà có thể từ chối làm bình hoa ở một công ty lớn chứ?
Chẳng cần làm gì, có ăn có uống, có tiền có thì giờ rảnh rỗi, tiện thể lại có cả thân phận và địa vị.
Không ngờ, chỉ hai tháng sau, những ngày tháng tốt đẹp của ta đã chấm dứt.
Từ mỗi ngày tiêu dao tự tại, biến thành con bò ở ngự thư phòng mài mực điểm danh.
Thật là vô lý!
Kéo ta mài mực thì thôi đi, ta chỉ bán tài không bán thân đâu!
Tối đến, quản sự Trần công công vẫn đến tuyên chỉ.
“Ngọc phi nương nương, phúc khí của người còn ở phía sau kia.”
Vẻ mặt Trần công công nịnh nọt nhìn ta, chờ ta ban thưởng.
Ta ném một thỏi bạc vào lòng ông ta.
“Cái phúc khí này cho ngươi đấy, ngươi có muốn không?”
Để trả thù sự bóc lột của hoàng đế chó, ta đã mặc bộ trang phục kinh khủng nhất từ trước đến nay.
Khoảnh khắc hoàng đế chó nhìn thấy ta, chiếc quạt xếp trong tay hắn rơi xuống đất.
Hắn cứ như thấy ma vậy, trợn tròn hai mắt.
Một lúc lâu sau, hắn khôi phục lại vẻ mặt tươi cười, thích thú nhìn ta.
“Ngọc phi, bộ y phục này của nàng thật khéo giống một đóa sen kiều diễm.”
Mắt hoàng đế chó bị mù rồi à? Ta thầm rủa trong lòng.
Đỏ với xanh, ngươi nói ta giống hoa sen, vậy ta trắng với xanh, chắc ngươi nói ta giống hành lá nhỉ?
“Hoàng thượng, ngài thích là được ạ.”
Ta bất lực đảo mắt.
Hoàng đế chó kéo ta vào lòng, đột nhiên áp sát tai ta, nhẹ giọng nói.
“Ái phi, nàng có còn nhớ ngày trong yến tiệc, nàng đã lén lút lẻn vào ngự hoa viên dùng dạ minh châu câu rùa kia không?”
Ta kinh ngạc trợn tròn mắt, ngày đó, vậy mà lại bị hắn nhìn thấy sao?
Hoàng đế chó đưa tay sờ lên đùi ta, dọa ta giật mình.
“Ngày đó nắng đẹp, chiếu vào đôi chân của ái phi trắng nõn vô cùng, là đôi chân đẹp nhất mà trẫm từng thấy.”
Cứu mạng! Hoàng đế chó này nổi dục tâm với ta rồi!
“Hoàng thượng, đó không phải là ta! Tuyệt đối không phải là ta! Hoàng thượng, ta chưa từng thị tẩm, ta không làm được đâu ạ.”
Ta giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của hoàng đế chó.
Nhưng hắn lại ôm ta càng chặt hơn.
“Ngọc nhi, trẫm đối nàng đã nhất kiến khuynh tâm, nàng không thoát được đâu.”
Đêm đó, ta trên long tháp của hoàng đế chó khóc đến mức kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗