Chương 2
Đăng lúc 21:46 - 19/10/2025
479
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

4.


Đại điển phong hậu sẽ được cử hành vào tháng tới.


Ta còn chưa nhậm chức, trong cung đã có không ít phi tử chạy đến nịnh nọt ta.


Kỳ tần của Dục Hoa Cung, dùng vàng làm một cái lưới bắt bướm, nói là muốn tặng cho ta để bắt bướm.


Đáng tiếc thay, ta đã thử rồi, cánh bướm ngâm rượu không thể trị nấm chân được.


“Mang đi đi, mang đi đi, bổn cung không hứng thú.”


Ta lại nhìn hàng loạt bảo bối lấp lánh, chẳng có thứ nào ta thích.


Cho đến khi ta đưa mắt nhìn thấy một cây cần câu cá nạm đầy trân châu.


“Thứ này không tệ, ai tặng vậy?”


Thanh Đào lật lật sổ sách.


“Đây là Hoàn quý nhân của Túy Ngọc Hiên tặng ạ.”


Ồ? Kẻ này tinh mắt đấy chứ.


Lần trước rơi xuống ngự hồ, mấy con cá chép vảy vàng chảng màng sống chết cắn gót chân của ta.


Đúng lúc ta không biết phải xử lý bọn chúng thế nào đây.


Ta dẫn Thanh Đào và các tiểu thái giám trong cung đến ngự hoa viên.


Khi đi ngang qua một cung điện, ta thấy hoàng đế chó đang đẩy một phi tử chơi xích đu.


“Ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật, trai đơn gái chiếc, thật là không biết liêm sỉ!”


Ta thầm rủa mấy câu trong lòng.


Mấy hôm trước, hoàng đế chó còn nói yêu ta nhất, hôm nay lại đi ve vãn với nữ nhân khác rồi.


Ta thừa nhận, ta ghen, nhất định là do cái xích đu kia.


Lần trước, cái xích đu ta làm trong cung làm tam ca bị ngã, sau đó hoàng đế chó đã cho người tháo dỡ rồi.


Nhưng kể từ lần ngã đó, ngày nào tam ca cũng cao lên vù vù đấy chứ!


Ai hiểu được nỗi khổ tâm của ta?


Câu cá hai canh giờ rồi, vẫn chưa thấy con cá ngốc nào cắn câu.


Thanh Đào hỏi ta.


“Nương nương, chúng ta thật sự không cần mồi câu sao?”


“Ngươi biết cái ớt xào trứng gà gì chứ! Ta đây gọi là Khương Thái Công câu cá, người nào nguyện thì mắc câu.”


Cá còn chưa câu lên được, hoàng thượng đã đến rồi.


Phía sau còn có vị vừa chơi xích đu.


“Hoàng thượng cát tường, ngài thật nhã nhặn, lại đưa tiểu muội mới đến ngự hoa viên dạo chơi.”


Ta đảo mắt trắng liên tục, nhìn thấy họ là bỗng nhiên ta nổi giận.


Đúng, chắc chắn là do cái xích đu, không thể nào là vì ghen tuông được.


“Ngọc phi nương nương cát tường, ta là Hoàn quý nhân của Túy Ngọc Hiên.”


Thì ra nàng ta chính là con giun đũa tặng cần câu cho ta, không đúng, là giải ngữ hoa chứ.


“Ái phi, cần câu này không tệ, trẫm đến xem ái phi câu được mấy con rồi.”


Ta vừa định mở miệng, Hoàn quý nhân trước mắt đã học được cách giành lời.


“Hoàng thượng, đây là cần câu ngọc trai mà ta đặc biệt đặt làm cho Ngọc phi tỷ tỷ, đã tốn không ít tâm sức đó ạ.”


Hoàn quý nhân uốn éo eo nhỏ, ôm cánh tay hoàng thượng làm nũng.


Trong một khoảnh khắc, ở trong lòng ta, nàng ta đã hoàn toàn hết sức hút rồi.


“Xem kìa, bổn cung chỉ là dùng một chiếc cần câu của ngươi thôi, vậy mà đã vội vàng đến trước mặt hoàng thượng khoe công rồi. Suy cho cùng, bổn cung đã nợ nhân tình rồi, sớm biết thế thì bổn cung đã chẳng dùng chiếc cần câu này, trả lại ngươi đây.”


Ta nhét chiếc cần câu vào lòng Hoàn quý nhân, rồi quay đầu chạy mất, để lại nàng ta và hoàng đế chó ngây người tại chỗ, nhìn nhau.


5.


Tối đến, hoàng đế chó bèn vội vàng đến dỗ dành ta.


Ta vẫn đang nghĩ chuyện ở ngự hoa viên ban ngày, không muốn để ý đến hắn.


Hoàng đế chó cúi người xuống, áp sát lưng ta, ôm chặt lấy ta.


“Ái phi, chuyện hôm nay của trẫm chỉ là diễn kịch qua loa thôi, Hoàn quý nhân là người của thái hậu, trẫm cũng phải nể mặt bà ta chứ?”


Ta quay đầu đi, tránh nụ hôn sắp chạm vào tai mình của hắn.


“Ngọc nhi, tâm ý của trẫm đối với nàng đều là thật, sau này nàng nói gì, trẫm đều đồng ý, được không? Sau này nàng không cần mài mực nữa, trẫm không phạt nàng nữa.”


Ta quay người lại, thoát khỏi vòng tay hắn, nở một nụ cười tà mị với hắn.


“Hoàng thượng, là do ngài nói đó!”


Trong lòng ta có tám trăm ý tưởng ma quái đang trào dâng, ta không tin, sau này ta không thể nắm thóp hoàng đế chó này được.


“Ái phi, thái hậu sắp về cung rồi, đến lúc đó có thể sẽ làm khó nàng, nếu có bất ngờ gì thì vẫn cần ái phi phối hợp với trẫm.”


Hóa ra mục đích thật sự của hoàng đế chó là đến để làm công tác tư tưởng cho ta.


Ta ngoan ngoãn cùng hoàng đế si tình diễn một màn tình cảm mặn nồng.


Chờ hoàng thượng đi rồi, Thanh Đào lén lút nói với ta.


Thục phi là điệt nữ của thái hậu, nhất định là Thục phi đã tố cáo ta.


Không sao, từ xưa đến nay, chuyện bà mẫu tức phụ muôn đời khó vẹn toàn.


Không phải chỉ là để lại ấn tượng tốt cho bà mẫu thôi sao, dễ như trở bàn tay ấy mà?


Ngày thái hậu hồi cung, ta đang chỉ huy các tiểu thái giám chọi dế.


Khi Thanh Đào lăn lê bò toài xông vào.


Ta đang dùng ná cao su tự chế ngắm thẳng vào tổ ong bắp cày dưới mái hiên.


"Nương nương! Loan giá của thái hậu đã đến Chu Tước Môn rồi!"


Ta nhanh chóng nhét chiếc ná cao su vào tay hoàng thượng đang ngồi bên cạnh bóc hạt dưa.


"Tổ chức này xin giao lại cho hoàng thượng!"


Sau đó, ta vén váy chạy hai dặm đường như điên.


Từ trong chuồng ngựa, ta dắt ra một con hãn huyết bảo mã lông đỏ như táo.


Ta cưỡi bảo mã phi như bay về phía loan giá của thái hậu, còn chưa đến gần kiệu đã ngã nhào một cú đau điếng.


Hạt dưa bóc sẵn trong lòng ta rơi vãi khắp đất.


Toàn bộ chim sẻ trên tường cung túa đến, chí chóe mổ hạt dưa.


Về sau sử quan ghi chép: Thiên giáng Gia Hòa, Bách Điểu Triều Phượng.


6.


"Đây chính là hoàng hậu do hoàng đế đích thân sắc phong ư? Còn ra thể thống gì nữa!"


Mặt mày thái hậu rất khó coi, chuỗi Phật châu trong tay nghiến ken két.


Ta nằm rạp trên đất hành đại lễ ngũ thể đầu địa với bà mẫu.


Khi đứng dậy, trong lòng ta lại rơi ra một cái hộp gỗ rung lên vo ve.


Dưới ánh mắt dần dần kinh hoàng của thái hậu, ta nhiệt tình giới thiệu.


"Đây là súng xoa bóp cơ thần ta mới nghiên cứu, người xem biên độ rung này mạnh mẽ thế nào, xoa bóp sâu, thẳng vào tận tâm can."


Thái hậu đỡ trán, suýt chút nữa thì tức đến ngất đi.


Khi hoàng thượng vội vàng đến, ta đang dùng mõ gỗ đàn hương tím mà thái hậu yêu thích nhất để gõ khúc nhạc chào mừng.


"Hoàng cung chào đón người, vì người khai thiên lập địa..."


Thái hậu tức đến mức tuyên bố sẽ đi Ngũ Đài Sơn tịnh tu ngay tại chỗ.


Bà ta lệnh cho hoàng thượng phải dạy dỗ ta tử tế rồi mới được trở về.


"Mẫu phi, người đừng tức giận, nhi thần lập tức cho Ngọc phi đến Thọ Khang Cung phạt quỳ, tạ lỗi với người."


Hoàng đế si tình không ngừng nháy mắt ra hiệu với ta, ta vờ như không thấy.


Ta quỳ ở ngoài điện Thọ Khang Cung, trong lòng không ngừng chửi rủa hoàng đế si tình.


Được được được, hoàng đế chó si tình, ngươi muốn ta phối hợp chơi thật đúng không! Ta đây sẽ đổ bệnh không nặng không nhẹ, nhưng cũng không chết người cho ngươi xem.


Đêm đó, ta phát sốt cao, nằm liệt giường.


Như ý muốn, ta hành hạ hoàng đế si tình đến nửa đêm.


Ta mơ hồ nghe thấy thái y nói: "Mạch tượng của nương nương như chó hoang sổng dây cương."


Khi hoàng thượng ngậm thuốc đắng trong miệng đút cho ta, ta mơ màng cắn tai hắn lầm bầm.


"Hoàng thượng, ngài nói xem... dùng truyền quốc ngọc tỉ... đè lên hũ muối dưa... có phải sẽ đậm đà hơn không?"


Rồi sau đó, ta chép miệng rồi thiếp đi.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Hoàng Đế Si Tình, Hoàng Hậu...
Tác giả: Chúng Sinh Đồng Học Lượt xem: 7,228
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,434
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Đang Tải...