14.
Đúng lúc hoa nở đẹp, hoàng đế mời ta cùng các hậu phi đến ngự hoa viên thưởng hoa.
Thục phi làm vỡ vòng ngọc bạch trước mặt hoàng thượng lần thứ 108:
"Ái da~"
Tiếng kêu yểu điệu kia uốn lượn mười tám khúc, Thục phi cong ngón tay hoa lan sửa lại búi tóc vốn chẳng hề lệch. Tà váy màu xanh lục cố ý quét qua đống hỗn độn dưới đất.
"Thần thiếp thật là vụng về quá đi~"
Cuối cùng ta cũng không nhịn được mà hỏi: "Bổng lộc tháng này muội muội toàn mua vòng ngọc hết rồi phải không?"
"Hoàng hậu nương nương đùa vui quá." Thục phi lấy khăn tay che miệng, giống hệt con mèo lười đang táo bón trong ngự hoa viên.
Thanh Đào ghé vào tai ta, nhẹ giọng nói: "Nương nương, Thục phi đây là đang học người, giả ngu xuẩn trước mặt hoàng thượng." Ta liếc xéo nàng ấy một cái, hừ, chẳng lẽ bổn cung không nhìn ra sao? Ta không hiểu, sao hoàng thượng lại nghĩ ta ngu hơn Thục phi được nhỉ? Rõ ràng ta thông minh hơn Thục phi tám trăm lần!
Ta! Chưa từng làm vỡ một chiếc vòng ngọc nào!
Khi đi qua vườn mẫu đơn, ta lấy chiếc túi bọc hoa đã làm vội vã trong đêm. Hoàng thượng nhướng mày nhìn ta bọc túi giấy lên nụ hoa: "Ái phi, đây là?"
"Để phòng chúng chửa hoang, tội đáng chết, làm loạn hậu cung!" Ta nghiêm túc buộc thắt lưng cho hoa mẫu đơn. Ta, với tư cách hoàng hậu, nhất định phải dứt khoát ngăn chặn loại chuyện này.
Ai ngờ đâu, hoàng đế chó si tình kia lại vòng tay ôm lấy eo thon của ta: "Nói đến mang thai, khi nào thì Ngọc nhi sinh cho trẫm một long thai, cho dù là công chúa cũng rất tốt." Nghe lời này, ta hất hoàng đế chó si tình ra, không quay đầu lại mà chạy biến.
Muốn ta giúp hắn sinh con à, nằm mơ đi!
15.
Đêm xuống, ta đang ở trong bếp nhỏ, ưỡn mông dùng ngọc tỉ trấn lên vại dưa muối. Không biết hoàng đế chó si tình kia xuất hiện ở phía sau từ lúc nào, ôm lấy eo ta. Cằm hắn tựa vào hõm cổ ta, hơi thở ấm nóng khiến lòng ta không khỏi ngứa ngáy.
"Ái phi có biết đêm qua Khâm Thiên Giám quan sát tinh tượng không? Bên cạnh sao Tử Vi xuất hiện điềm lành, có nghĩa trong cung sắp có hỷ."
Ta lật tay đưa ngọc tỉ dính đầy tương ớt dí sát vào mắt hắn: "Cái gì? Ngài nói bạn thuở nhỏ Triệu Tường Thụy của ta vui vẻ làm tay sai của công chúa ư?"
Hoàng đế giật lấy ngọc tỉ đập mạnh lên bàn, làm nước dưa muối bắn lên đuôi mày hắn: "Trẫm đang nói, đã đến lúc phải có một đứa con rồi."
"Sao ban đầu không nói thẳng vậy đi!"
Ta như lốc xoáy lao đến bàn sách, lôi ra cuốn kỳ thư đã cất giữ bấy lâu, "Chăm Sóc Sau Sinh Cho Heo Nái".
"Ta đã nghiên cứu rồi, trước tiên phải giải phương trình bậc nhất hai ẩn này, sau đó lại..." Lời ta còn chưa dứt, đã bị kéo vào vòng tay đầy hương long diên.
Hoàng thượng véo gáy ta, y như lúc vuốt mèo vậy.
"Hoàng hậu cảm thấy, trẫm cần phải đọc loại sách này sao?"
Ta nhìn chằm chằm yết hầu đang trượt lên trượt xuống của hắn, đột nhiên nhớ ra phải giao ước ba điều.
"Vậy hoàng thượng người phải đồng ý ba điều kiện của ta." Ba ngón tay ta giơ lên suýt nữa chọc vào mũi hắn.
"Nói đi."
"Thứ nhất, trong thời gian mang thai, ta phải có quyền sử dụng ngọc tỉ, ta còn muốn dùng nó để trấn dưa muối, đập quả óc chó..."
"Đồng ý."
"Thứ hai, thai giáo phải dạy con học thuộc 'Binh pháp Tôn Tử', trí thông minh của con phải được bồi dưỡng từ nhỏ."
"Theo ý nàng."
"Thứ ba... cho dù ta có đẻ một quả trứng, hoàng thượng người cũng phải giúp ấp! Không thể làm phụ thân mà không tốn công sức."
Đèn cầy "tách" một tiếng, nổ ra hoa đèn. Ánh mắt oàng đế chó si tình kia chan chứa tình ý nhìn ta, bế ta lên long tháp.
"Khoan đã! Vại dưa muối của ta còn chưa được trấn chặt..."
"Ngày mai trẫm đền nàng mười cái vại mạ vàng." Hắn giật lấy củ cải muối chua ta vẫn nắm chặt trong tay, ném ra ngoài cửa sổ.
16.
Vào canh ba, ta nằm trong lòng hoàng đế chó si tình đếm lông mi của hắn. Hắn đột nhiên cắn nhẹ tai ta.
"Thật ra Khâm Thiên Giám nói là dị tinh đột ngột giáng xuống."
"Cái gì? Khâm Thiên Giám dám nói ta là sao chổi ư?" Ta bật dậy, khuỷu tay cấn vào hắn khiến hắn rên khẽ một tiếng.
"Họ nói dị tinh chói mắt, có thể phá vỡ khốn cục Tử Vi." Hoàng đế nắm chặt mắt cá chân ta đang chuẩn bị đá hắn: "Cũng giống như cái ngày một kẻ ngu xuẩn nào đó ngã xuống ngự hồ..."
17.
Khi ta ngồi rảnh rỗi trong sân chải tóc, Thanh Đào vô tình nhắc tới: "Nương nương, hình như tháng này nhóm Hiền phi đều không đến thỉnh an..."
Từ khi ba người Hiền phi, Thục phi, Cẩn phi không còn giở trò quỷ quái nữa. Cuộc sống của ta càng lúc càng vô vị.
"Ngươi đi xem ba nàng còn sống không. Nếu còn sống, gọi các nàng đến ăn lẩu bún ốc."
Thanh Đào chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc, bên ngoài điện đã có người bước vào: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an."
Ba người cùng bước vào cửa, mặt mày ai nấy tươi cười như hoa. Tay Cẩn phi xách một hộp đồ ăn, tỏa ra mùi ngọt đáng ngờ: "Đây là cháo yến sào do chính tay ta hầm..."
Ta nhìn chằm chằm mí mắt đang co giật của Cẩn phi: "Hình như gỉ mắt muội muội chưa lau sạch, có cần dùng khăn lau chân của bổn cung để lau một chút không?"
Tay Cẩn phi run lên, bột trắng ở vành bát rơi lả tả xuống. Ta móc ra bảo hộ móng tay khuấy khuấy: "Thêm chút thập toàn đại bổ phương đặc chế của bổn cung, hương vị sẽ càng ngon, uống một bát tinh thần tỉnh táo, uống hai bát trường sinh bất lão."
Ta đổ tuột cháo yến sào vào lẩu bún ốc: "Nào, các tỷ muội, mau ăn đi, đừng chỉ nhìn thôi chứ."
Sắc mặt ba nàng xanh mét, cuối cùng dưới sự ép buộc của ta đành phải bưng bát lên. Vừa ăn được nửa canh giờ, Thục phi nhìn mặt Cẩn phi mà kêu lên: "Hừ! Ban đỏ đầy mặt muội muội thế này, cũng khá thú vị đấy chứ."
Ta quay đầu nhìn Hiền phi và Thục phi, hai nàng cũng chẳng khá hơn là bao.
Ba nàng đồng loạt nhìn về phía ta, lộ ra vẻ mặt khó tin. Chuyện này kinh động đến hoàng thượng. Khi hnứ đến, Thục phi đã bò lăn ra đất ăn vạ: "Hoàng hậu hạ độc! Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho chúng ta."
Cẩn Phi cũng với cái mặt sưng như heo mà khóc lóc ầm ĩ một trận. Ta thong thả móc ra gói bột trắng nàng ta giấu trong ống tay áo. Ba nàng lập tức im bặt.
Khi thái y đến, ông ta đã kê thuốc mỡ cho ba nàng, tiện thể còn bắt mạch cho ta. Ta nhìn chằm chằm bàn tay run rẩy của thái y, lần thứ năm xác nhận: "Thật sự mang thai ư? Chắc chắn không phải vừa rồi ăn hỏng bụng chứ?"
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗