Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, lùi lại mấy bước rồi lại ngã xuống đất.
"Tôi không tin!"
Khóe miệng tôi vẫn treo nụ cười lạnh, nhìn xuống cô ta từ trên cao.
"Không tin à, chúng ta có thể đến bệnh viện."
"Cô không chỉ phá hoại gia đình tôi, bây giờ còn muốn hủy hoại sự trong trắng của tôi."
Tôi ngừng cười, lạnh lùng nói trước mặt mọi người: "Cô đúng là độc ác!"
11.
Chuyện của Hồ Thiến bị lan truyền trên mạng.
Nghe nói hôm đó cô ta liền được đưa vào bệnh viện.
Đứa bé không còn nữa.
Chuyện này nhanh chóng trở thành một scandal không nhỏ, trên các nền tảng lớn đều có video liên quan.
Tôi từng nghĩ ra vô số cách trả thù, trong đó có một cách giống như cô ta.
Đến công ty cô ta, đến nhà cô ta làm loạn.
Nhưng tôi chỉ là một sinh viên bình thường.
Có thể làm nên sóng gió gì chứ?
Từ ngày cô ta ở bên Cố Hữu Quốc, chắc chắn đã nghĩ ra đủ mọi cách thoát thân.
Cô ta sẽ nói với người khác đó là hiểu lầm.
Nói với người khác tôi bị thần kinh.
Tệ hơn nữa là cô ta từ chức, ly hôn rồi về tiếp tục sống hạnh phúc bên Cố Hữu Quốc.
Tôi đã nghĩ rất lâu, rất lâu, lâu đến mức bản thân trở nên điên cuồng.
Lâu đến mức lòng hận thù khiến tôi nhất định phải khiến Hồ Thiến sống không bằng chết.
Mới gặp được Lâm Thanh Phong.
Người đàn ông mà tôi vừa nhìn đã cảm thấy Hồ Thiến chắc chắn sẽ không nỡ ly hôn.
Anh không yêu Hồ Thiến, ngay từ đầu tôi đã biết.
Nhưng chỉ cần Hồ Thiến yêu anh ta là đủ.
Yêu tiền của anh ta cũng được.
Tôi ẩn mình một năm, thỉnh thoảng đánh rơi vài thứ ở tiệm hoa của Lâm Thanh Phong.
Cuối cùng cũng khiến Hồ Thiến quyết tâm cắt đứt quan hệ với Lâm Thanh Phong.
Biến số duy nhất trong chuyện này, chính là Lâm Thanh Phong.
Khi tôi về nhà, Lâm Thanh Phong đã không còn ở đó nữa.
Trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, trong bình hoa còn cắm bông hoa anh mang về hôm qua.
Rõ ràng là hoa mới mang về hôm qua, vậy mà như sắp tàn úa rồi.
Tôi vừa ngồi xuống ghế sô pha, điện thoại liền reo.
Điện thoại của Cố Hữu Quốc.
Tốc độ lan truyền trên mạng quả thực là nhanh nhất.
Tôi nhấn nghe rồi vẫn ném sang một bên.
"Mày đã làm những gì vậy hả!" Giọng ông ta đầy phẫn nộ.
Thật buồn cười.
Đến nước này rồi, ông ta vậy mà còn dám nổi giận.
Tôi khẽ gõ ngón tay lên ghế sô pha: "Chẳng phải ông đã biết hết rồi sao?"
"Bất ngờ lắm đúng không? Người phụ nữ mà ông dùng tiền bồi thường của mẹ để nuôi, lại vì một người đàn ông khác mà vu khống con gái ông." Tôi cười khẩy, "Đây chính là tình yêu của bố sao?"
"Hay là, ông đau lòng hơn cho đứa con trai chưa kịp chào đời của mình?"
Trong điện thoại là tiếng thở hổn hển.
Một lúc sau, mới lại có tiếng nói truyền đến.
"Cố Nhất Hòa, sao mày lại trở nên như thế này." Giọng Cố Hữu Quốc có chút yếu ớt, chắc là tức giận đến mức không nói nên lời: "Trước đây mày rất ngoan mà."
Trước đây tôi quá ngoan rồi.
Nên mới không bảo vệ được mẹ.
Điện thoại của Cố Hữu Quốc vừa cúp được một lúc, điện thoại của dì liền gọi đến.
Tôi do dự một hồi mới nghe máy.
Vì tôi không biết sẽ nghe được những lời gì từ miệng bà.
Tôi hơi sợ hãi.
Sợ nghe được những lời mình không muốn nghe từ miệng bà.
Trên thế giới này, chỉ có bà là người giống mẹ nhất.
Vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng khóc của bà.
"Đứa nhỏ ngốc nghếch này." Tiếng nức nở của bà không ngừng: "Sao cháu không nói với dì, đứa nhỏ ngốc nghếch này."
Dì đã khóc rất lâu trong điện thoại.
Vừa nói tôi giống mẹ, cứng đầu, lại vừa mắng tôi chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Cuối cùng bà nói bà mãi mãi yêu tôi, đợi tôi về nhà.
Bất tri bất giác trời đã tối.
Tôi cuộn mình trên ghế sô pha, bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Lạnh đến mức nước mắt cứ thế rơi xuống.
Đêm đó tôi lại mơ thấy mẹ.
Chiều ba mươi Tết năm đó, trên đường về nhà, tôi nhìn thấy chiếc xe hơi lao nhanh sắp đâm vào mẹ.
Tôi chạy đến liều mạng muốn đẩy bà ra.
Bà lại dùng hết sức lực đẩy tôi ra.
Ồ.
Hóa ra tôi không ở bên kia đường.
Hóa ra tôi có thể nhìn thấy rõ ràng nước mắt nơi khóe mắt của mẹ, là vì tôi ở ngay bên cạnh bà.
Chỉ một chút nữa thôi.
Tay tôi chỉ một chút nữa thôi là có thể đẩy bà ra rồi.
"Nhất Hòa, nhắm mắt lại, đừng nhìn." Giọng của mẹ tan trong gió.
Khoảnh khắc cuối cùng, bà lại nói là muốn tôi nhắm mắt lại.
12.
Hồ Thiến thật sự điên rồi.
Dư luận ngày càng nghiêm trọng.
Nghe nói mỗi ngày ở bệnh viện đều có người đến thăm cô ta.
Để không làm phiền những bệnh nhân khác, bệnh viện còn đặc biệt chuyển cô ta sang phòng bệnh đơn.
Dì nói bà đã gọi điện cho Cố Hữu Quốc.
Giống như tôi dự đoán, cô ta vẫn nghĩ rằng chỉ cần khóc lóc thảm thiết là có thể quay lại bên Cố Hữu Quốc.
Cố Hữu Quốc cũng coi như là người có chút mặt mũi.
Nếu Hồ Thiến vẫn còn yêu ông ta, nói không chừng ông ta thật sự sẽ mất mặt mà đón cô ta về.
Nhưng bây giờ Hồ Thiến lại trở nên như thế này vì Lâm Thanh Phong.
Ngay cả con cũng mất rồi.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗