Để nắm bắt một người đàn ông, nhất định phải tận dụng tốt lòng áy náy của anh ta đối với mình. Sau đó tỏ ra thấu hiểu, không tranh không giành, cuối cùng chiếm lấy vị trí của người khác.
Đây đều là những thứ tôi học được từ người phụ nữ đó.
Bây giờ tôi sẽ dùng tất cả những thứ đó lên chồng của cô ta.
Tối tan làm, tôi cố ý nán lại công ty rất lâu.
Mãi đến khi chị gái hướng dẫn tôi lên tiếng bảo tôi có thể về trước, tôi mới thu dọn đồ đạc ra về.
Đến tiệm hoa của Lâm Thanh Phong đã gần mười giờ.
Rất nhiều cửa hàng vẫn chưa mở cửa sau kỳ nghỉ Tết, cả con phố chỉ còn lại tiệm của anh ta sáng đèn.
Trông thật tiêu điều.
Giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ta.
"Xin lỗi anh, không ngờ ngày đầu đi làm đã phải tăng ca." Vừa bước vào tiệm, tôi đã bắt đầu xin lỗi.
Nghe thấy giọng tôi, Lâm Thanh Phong từ bên trong đi ra.
Anh ta vẫn như trước, đeo chiếc tạp dề màu đen tuyền trông rất sang trọng, hai tay đeo một đôi bao tay dài cùng chất liệu.
Trên tay cầm một bó hoa, chậm rãi bước về phía tôi.
Hoa hồng vàng kết hợp với hoa baby trắng vàng, ở giữa còn cài thêm hai bông hoa trà.
Cách kết hợp kỳ lạ, vậy mà lại không hề lạc lõng.
Nếu ở một thời không khác, một tôi không mang lòng thù hận gặp anh ta chưa vợ đang cầm bó hoa chậm rãi bước về phía mình như thế này...
Chắc tôi sẽ rung động.
Tôi vui vẻ nhận lấy bó hoa từ tay anh ta, khi anh ta định nói gì đó, tôi đã dùng ngón tay đặt lên môi anh ta.
"Em rất thích hoa, hình như hôm nay tăng ca cũng không còn mệt nữa." Tôi giơ bó hoa lên, tinh nghịch lắc lư trước mặt anh ta, rồi xoay người rời đi.
Đến cửa, tôi vừa đẩy cửa ra lại quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ nhất đời tôi.
"Anh Lâm, lần sau em lại mua hoa của anh."
Lâm Thanh Phong dường như không ngờ tôi lại phản ứng như vậy.
Đợi tôi đi xa rồi mới theo bản năng đuổi theo, tôi nấp ở một góc đường nhìn anh ta đứng trong đêm, nổi bật như bó hoa trên tay tôi.
Cũng giống như bó hoa trên tay tôi, dễ dàng có được.
Hôm sau khi nhận được hoa, tôi nhận được điện thoại của dì.
"Nhất Hòa, nghe nói cô ta đã chia tay với bố cháu rồi." Giọng dì ở đầu dây bên kia thở dài, khuyên nhủ tôi: "Hết giận rồi thì về nhà đi, dù sao ông ấy cũng là bố cháu."
Lúc mẹ mất, người khóc còn thảm thiết hơn tôi chính là dì.
Vậy mà bây giờ dì lại có thể thản nhiên nói ra những lời này.
Ngón tay tôi lướt nhẹ qua bông hoa trà trong bình, thản nhiên nói vào điện thoại: "Dì, cháu chưa bao giờ giận dỗi."
Chẳng ai lại lấy mạng sống của mẹ mình ra để giận dỗi.
Tất cả mọi người đều nói tôi giận dỗi, bỏ học đại học giữa chừng, chạy trốn khỏi nhà, mấy năm trời không trở về.
Họ nói, làm gì có thù hận cha con nào quá một đêm.
Đó là bởi vì họ chưa từng tận mắt chứng kiến mẹ mình chết ngay trước mặt.
Chưa từng thấy mẹ nhắm mắt xuôi tay với vẻ mặt đầy oán hận.
"Năm năm trước, ông ta đã không còn là bố của cháu nữa rồi."
Năm mẹ mất, tôi đã không còn bố.
3.
Lần nữa đi ngang qua tiệm hoa của Lâm Thanh Phong, tôi nhìn thấy người phụ nữ đó.
Cô ta vẫn yếu đuối như vậy, nói vài câu với Lâm Thanh Phong rồi tủi thân chạy ra ngoài.
Lúc Lâm Thanh Phong định đuổi theo, tôi đã chặn ở cửa.
"Nhất Hòa?" Lâm Thanh Phong có vẻ ngạc nhiên.
Tôi tiến về phía anh ta một bước, anh ta lùi lại vào trong tiệm hoa.
"Anh Lâm, có một chị gái quen của em bị ốm, em muốn mua hoa đi thăm chị ấy." Tôi thuận miệng bịa đại một lý do.
Lâm Thanh Phong không nghĩ nhiều, bắt đầu bó hoa cho tôi.
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa, giả vờ như không biết chuyện gì, hỏi: "Người vừa nãy là ai vậy?"
"Vợ tôi." Anh ta không ngẩng đầu lên, chăm chú bó hoa.
Tôi gật đầu.
"Hai người kết hôn bao lâu rồi?" Tôi hỏi như vô tình.
Giống như bất kỳ vị khách nào đến mua hoa, hỏi chuyện bâng quơ.
Tay anh ta đang bó hoa khựng lại, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc: "Năm năm rồi."
Năm năm rồi.
Năm mẹ mất, người phụ nữ đó đã kết hôn với anh ta.
Nhưng cô ta đã ở bên bố tôi bảy năm.
Kết hôn năm năm, không có một đứa con.
Vì sao thế?
Lâm Thanh Phong nhanh chóng bó xong hoa, đưa cho tôi.
"Bao nhiêu tiền?" Tôi tự nhiên nhận lấy.
Anh ta nhìn tôi, khẽ nói: "Tôi sắp ly hôn rồi, Nhất Hòa."
Tôi như nghe thấy chuyện không thể tin được, ngẩng phắt đầu nhìn anh ta.
Kết hợp với tình huống vừa rồi, chẳng lẽ...
"Cô ấy đồng ý sao?" Tôi theo bản năng hỏi.
Nếu cô ta muốn ly hôn, năm năm trước sao lại đồng ý kết hôn với anh ta.
Khi còn ở bên bố tôi, cô ta đã không thể ly hôn với anh ta, bây giờ đã cắt đứt quan hệ, sao lại đồng ý ly hôn?
Quả nhiên Lâm Thanh Phong lắc đầu.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt rất kiên định: "Tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ấy."
Như đang hứa với tôi.
Tôi không nói gì thêm, mỉm cười lắc lắc bó hoa, "Cảm ơn anh vì bó hoa."
Có vẻ anh ta không định lấy tiền của tôi, tôi không nói thêm gì nữa, bước ra khỏi tiệm hoa.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗