Năm năm trước, cô ta dùng điện thoại của bố tôi gửi tin nhắn cho mẹ tôi, nói rằng cô ta và bố tôi mới là tình yêu đích thực.
Năm năm sau, tôi đứng trước mặt chồng cô ta, nói với cô ta: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ phá hoại hai người."
Tôi cứ ngỡ đây là một trò chơi trả thù hả hê.
Nào ngờ người đàn ông mà tôi hao tâm tổn trí quyến rũ lại dồn tôi vào góc tường, nghiêm túc hỏi: "Em không định chịu trách nhiệm với tôi sao?"
1.
"Chúc mừng năm mới!"
Vừa mở WeChat, tôi đã nhận được vài lời chúc.
Tắt màn hình, khóa điện thoại, tôi chống tay lên đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, mỉm cười nâng ly rượu: "Mấy năm nay em chẳng còn đón Tết nữa."
Nếu không biết trước, chắc chắn tôi không thể nhìn ra người đàn ông trước mặt đã ngoài ba mươi.
"Vì sao vậy?" Anh ta cũng nâng ly, cụng nhẹ vào ly của tôi.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, vậy mà tôi vẫn nghe rõ tiếng leng keng thanh thúy khi hai ly rượu chạm nhau.
Tôi khẽ nhấp một ngụm, vị chát của rượu lan tỏa khắp khoang miệng.
Hình như vị chát ấy còn thấm vào tận đáy lòng.
Tôi lắc đầu.
"Còn anh? Sao anh cũng đến đây?" Tôi đặt ly rượu xuống, vẫn nhìn anh ta.
Quán bar này là nơi duy nhất trên con phố này còn mở cửa.
Mấy năm trước, đêm giao thừa tôi lang thang trên phố và tìm thấy nơi này, từ đó về sau, năm nào tôi cũng đón Tết ở đây.
Người đàn ông cũng lắc đầu.
Anh ta cười, có chút bất đắc dĩ: "Ở nhà một mình cũng chẳng có việc gì làm, trước đây nghe em nói đến quán bar này, nên đến xem thử."
Đúng là trước đây tôi có nói với anh ta.
Tôi cố ý nói với anh ta.
Hôm nay tôi cũng đoán được anh ta sẽ đến đây.
Tôi đổi tư thế, chống cả hai tay lên đầu nhìn anh ta, hỏi với vẻ ngây thơ: "Sao lại ở nhà một mình? Vợ anh đâu?"
"Giận dỗi về nhà mẹ đẻ rồi."
Tôi chớp mắt: "Anh không đi dỗ sao?"
Anh ta lắc ly rượu trong tay, ánh mắt có chút bất lực: "Cô ấy không cho tôi đi."
Còn về lý do tại sao không cho đi...
Tôi nghĩ chẳng ai hiểu rõ hơn tôi.
Bởi vì lúc này, chắc chắn cô ta đang đi tìm bố tôi.
Người đàn ông trước mặt tôi tên là Lâm Thanh Phong.
Đúng như tên gọi.
Vẻ ngoài của anh ta không phải kiểu đẹp trai khiến người ta kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà là mang đến cảm giác dễ chịu, thoải mái.
Lần đầu gặp anh ta, tôi còn nghi ngờ mình tìm nhầm người.
Vợ anh ta, người phụ nữ đã chen chân vào gia đình tôi, sao có thể bỏ mặc một người chồng như vậy mà đeo bám bố tôi?
Nhưng thật đáng tiếc, tôi không tìm nhầm người.
Và Lâm Thanh Phong cũng không hề hay biết về hành vi ngoại tình kéo dài nhiều năm của vợ mình.
Một người đàn ông đáng thương.
Tôi cười nói chuyện phiếm với Lâm Thanh Phong.
Chúng tôi luôn giữ khoảng cách và giới hạn vừa phải.
Cho đến khi tôi thấy người pha chế đang pha rượu cho Lâm Thanh Phong, rót vào thứ chất lỏng mà chúng tôi đã bàn bạc trước.
Khóe miệng tôi mới khẽ cong lên.
Đây sẽ là cái Tết tuyệt vời nhất của tôi trong những năm qua.
Khi Lâm Thanh Phong tỉnh dậy bên cạnh tôi, tôi vội vàng kéo chăn che kín nửa mặt.
Chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ hoe bên ngoài lớp chăn.
Anh ta dường như cũng hoảng sợ, theo bản năng lùi lại, kết quả là ngã thẳng xuống giường.
Dưới sàn là quần áo xộc xệch của chúng tôi.
"Anh Lâm à, anh đi đi." Tôi hít một hơi lạnh, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói với anh ta: "Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Nói rồi tôi cuộn chăn ngồi dậy.
Lâm Thanh Phong vội vàng nhặt một chiếc áo khoác lên người, ngồi dưới đất không dám đứng dậy.
Căn phòng bỗng chốc im lặng.
Anh ta không trả lời tôi.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng sột soạt, chắc là anh ta đang mặc quần áo.
Đợi đến khi anh ta đứng dậy, tôi co ro trong chăn, nép mình vào góc giường xa anh ta nhất.
“Em... em sẽ không để tâm đâu." Tôi khịt mũi.
Giọng nói rất nhỏ, sợ rằng nếu nói to sẽ bật khóc.
Anh ta đứng bên giường, có chút lúng túng: "Tôi..."
Chưa để anh ta nói hết câu, tôi kéo chăn muốn trùm kín mình hơn.
Chăn bị tôi kéo mạnh, để lộ ra một vệt đỏ tươi trên ga giường.
Một chút máu khô trên tấm ga trải giường trắng tinh, trông thật chói mắt.
Tôi cuộn tròn ngón tay đã bị tôi rạch nhẹ vào đêm qua, vội vàng kéo chăn che đi vết máu đó.
"Anh Lâm, anh đi nhanh đi."
2.
Lâm Thanh Phong là một người tốt.
Là một người tốt đáng thương.
Vì vậy tôi mới dùng chiêu này để nắm chắc anh ta.
Sau đêm đó, anh ta biến mất vài ngày, ngay cả tiệm hoa cũng không mở cửa.
Mãi đến mùng bảy Tết, khi đi làm tôi mới nhận được tin nhắn WeChat của anh ta.
"Nhất Hòa, chuyện hôm đó tôi rất xin lỗi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy dù có bù đắp thế nào cũng là không công bằng với em."
Nhìn dòng chữ "Đang nhập..." liên tục xuất hiện trong khung chat của anh ta, tôi lập tức ngắt lời.
"Hôm nay tiệm hoa của anh mở cửa chưa?" Tôi hỏi.
Dòng chữ "Đang nhập..." của anh ta biến mất một lúc, rồi nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi.
"Mở rồi."
Tôi hài lòng gật đầu, như thể nhìn thấy con cá đã cắn câu.
"Vậy tối nay em đến lấy một bó hoa."
Gửi đi.
Lại thêm một câu: "Cứ coi như là lời bù đắp mà anh nói."
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗