18
Ngồi trong quán bar, tôi phẫn nộ than phiền với cô bạn thân: "Anh ta là Liễu Hạ Huệ à?"
Tôi đã như thế rồi, Hoắc Trạch còn không chịu.
Cô bạn liếc tôi: "Thật sự bỏ cuộc rồi à?"
“Anh ta không thích tôi.”
Hoắc Trạch là tảng xương cứng quá khó gặm, tôi gặm không nổi, không gặm cũng không xong.
Tôi kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho cô ấy nghe, cô bạn cười gian xảo: "Để đối phó với loại đàn ông này, chỉ cần thử một chút thôi."
Tôi uể oải: "Thử bằng cách nào?"
Cô ấy kéo một cậu trai bên cạnh đẩy vào lòng tôi, nhìn ánh mắt ướt át của "tiểu thịt tươi", tôi hiểu ngay lập tức.
Khóe miệng tôi co giật: "Em trai tốt, làm khó em rồi."
19
Ánh đèn trong vũ trường chớp tắt, tôi dẫn Cố Châu nhảy nhót vui vẻ.
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt. Hoắc Trạch. Tôi dụi mắt, xác nhận không phải ảo giác.
Tôi đã nghĩ anh sẽ xem camera giám sát, không ngờ anh lại đích thân tới đây.
Anh lạnh mặt, kéo tay tôi đi ra ngoài.
Tôi vùng ra mạnh mẽ: "Bỏ em ra! Anh tự vô vị thì thôi, đừng ngăn cản người khác vui vẻ. Anh dựa vào cái gì mà quản em?”
Hoắc Trạch dừng bước: "Dao Dao, anh là chồng em."
Tôi cứng đầu nói: "Ly hôn thì không còn là chồng nữa! Em có thể tìm đàn ông, muốn làm gì thì làm."
Hoắc Trạch không nói gì, nhưng vô cớ tỏa ra hơi lạnh, khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa gợn sóng, cứ như tôi đã đạp phải giới hạn cuối cùng của anh.
Tôi rụt cổ lại, định tự mình rời đi. Nhưng giây tiếp theo, Hoắc Trạch trực tiếp vác tôi lên vai đi ra ngoài.
Cô bạn thân và cậu tiểu thịt tươi lặng lẽ giơ tay làm ký hiệu "cố lên", tôi đọc được khẩu hình miệng của cô bạn: "Chúc may mắn."
Bước chân Hoắc Trạch lớn, sự giận dữ càng tăng thêm. Bất kể tôi la hét hay đánh đấm thế nào, anh vẫn dửng dưng.
Tôi ngồi trên ghế phụ trừng mắt nhìn anh: "Đừng tưởng anh có nhan sắc có tiền thì muốn làm gì cũng được."
Hoắc Trạch cúi người tới gần, cánh tay chống hai bên tôi, hơi thở nam tính xộc thẳng vào mặt.
Tôi rúc vào khuỷu tay anh: "Anh muốn làm gì? Đánh người là phạm pháp đấy."
Cuối cùng, Hoắc Trạch thắt dây an toàn cho tôi, khởi động xe, suốt quãng đường không ai nói với ai câu nào.
Tôi cắn môi dưới, bực bội vì vừa rồi mình quá mất khí thế.
20
Về đến nhà, Hoắc Trạch bật đèn, đẩy tôi nằm xuống giường.
Anh đứng cạnh giường, thong thả cởi từng chiếc cúc áo, để lộ lồng ngực với cơ bắp săn chắc. Tiếng thắt lưng kim loại cạch một tiếng, tôi mới kịp phản ứng lại.
Tôi tắc lưỡi, nhận ra tình hình có hơi mất kiểm soát.
Hoắc Trạch đè xuống: "Không phải nói anh không làm tròn nghĩa vụ của vợ chồng sao, bây giờ lại trốn cái gì?"
Tôi cuộn chăn lại: "Em không thèm nữa."
Hơi thở của Hoắc Trạch bao trùm lấy tôi, tôi không chịu thua kém đối diện với anh. Cứ thế giằng co một lát.
"Thật sự không thèm?"
Hoắc Trạch mím chặt môi, giọng nói trầm thấp từ tính kề sát tai tôi.
Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Tôi kiên trì giữ vững trận địa: "Ừm."
Anh nhìn tôi một lúc, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Đầu óc tôi như nổ tung, hơi nước tụ lại trước mắt, mờ mịt, Hoắc Trạch chơi ăn gian.
Giọng Hoắc Trạch khàn đặc, liên tục tấn công tuyến phòng thủ tâm lý của tôi.
Tôi bỏ cuộc, tôi không chơi lại anh được.
21
Ngày hôm sau, vừa mở mắt, tôi đã thấy đôi mắt trêu chọc của Hoắc Trạch.
Anh nằm nghiêng, chống tay lên đầu, trông sảng khoái: "Vẫn khó chịu à?"
Nghĩ đến chuyện tối qua Hoắc Trạch cứ hỏi tôi còn ra ngoài tìm đàn ông nữa không, còn dám nói mấy lời đó nữa không, mặt tôi nóng ran, chui vào chăn.
Đợi đến khi Hoắc Trạch nói: "Anh đi làm bữa sáng đây" tôi mới dám ló đầu ra, lấy điện thoại, xem tin nhắn cô bạn thân gửi, càng đọc càng thấy không ổn.
[Cậu có biết không, hôm qua cô ta về nước, lập tức đến công ty Hoắc Trạch.]
[Chính là cái cô được đồn là bạch nguyệt quang của Hoắc Trạch đó.]
Phía sau đính kèm một bức ảnh, tôi nhận ra đó là cô gái đã từng tát Hoắc Trạch năm xưa. Khóe miệng cong cong, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, rất dễ thương.
Tôi sững sờ, ngay lập tức, ký ức về cuộc hôn nhân mới chớm nở với Hoắc Trạch ùa về.
[Mắt cậu rất giống cô ấy, có lẽ Hoắc Trạch cưới cậu chỉ vì điều đó.]
[Anh ta sẽ không coi cậu là người thay thế chứ.]
Tôi gập điện thoại lại, không tin những chuyện hư vô này.
Quần áo hôm qua không mặc được nữa, tôi lon ton chạy đến tủ quần áo, quần áo của Hoắc Trạch và tôi để chung. Từ túi áo sơ mi trắng của anh lấp ló ra một vài tấm thẻ màu, tôi rút ra thì đó là một bức ảnh. Nhìn thấy người trong ảnh, nụ cười của tôi đông cứng.
Gặp mặt, yêu mà không được, còn vương vấn tình cũ sao? Đặt ảnh của bạch nguyệt quang ngay trước ngực, phải trân trọng đến mức nào?
Họa vô đơn chí, có những chuyện cứ trùng hợp như thế.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗