14
Phải nói là Hoắc Trạch nhìn người rất chuẩn. Tôi khuấy trứng, trong lòng tính toán tiểu kế hoạch.
Hoắc Trạch nhìn sang với đôi mắt lạnh nhạt, cứ như có thể xuyên thấu linh hồn, nhìn rõ suy nghĩ của tôi.
“Khương Dao, trong đầu em toàn là những thứ rác rưởi gì thế.”
Tôi tức giận: "Kệ em."
Ăn cơm xong, mẹ Hoắc Trạch đi dạo, để lại không gian riêng tư cho chúng tôi.
Tôi dựa vào ghế sofa lướt Zhihu, Hoắc Trạch cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
15
Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm vang lên âm thanh khiến người ta xao xuyến.
Tiếng nước chảy rào rào. Tôi không khỏi nhìn thoáng qua bóng dáng lờ mờ bên trong phòng tắm. Suy nghĩ miên man.
Một lúc sau, Hoắc Trạch kéo cửa ra, thò mặt ra ngoài.
Tôi ngạc nhiên: "Tắm xong nhanh vậy à?"
Hoắc Trạch hẳn là cạn lời, mấy chữ bật ra khỏi cổ họng: "Lấy hộ anh bộ đồ ngủ. Quần áo bị ướt rồi.”
Hoắc Trạch đi công tác hai tháng, tôi đều dọn dẹp phòng anh. Tông màu đen, trắng và xám, đơn giản và sắc sảo. Tôi tìm một bộ đồ ngủ trong tủ quần áo, họa tiết hoạt hình, hồi đó tôi tặng thì anh lại chê trẻ con. Tôi cuộn bộ đồ lại, đẩy cửa phòng tắm.
Không ngờ, chân tôi trượt, trực tiếp quỳ xuống nền phòng tắm. Ngẩng đầu lên... Cái này là thứ tôi được phép nhìn sao?
Mặt tôi đỏ bừng, bò lồm cồm ra khỏi phòng tắm.
Tồi tệ hơn là Hoắc Trạch thấy tôi sững sờ, khẽ nhướng mày, ngước mắt hỏi: "Hoắc phu nhân, còn không đi? Muốn tắm chung à?"
Hoắc phu nhân? Nhấm nháp danh xưng này một lúc, tôi cố hết sức kìm nén khóe miệng đang nhếch lên. Vô cớ trêu chọc người khác mới là chết người nhất.
Cứ tưởng Hoắc Trạch bước ra, tôi có thể chiêm ngưỡng thỏa thích. Không ngờ, anh mặc áo trên quần dưới, che chắn kín mít.
Khốn nạn, quả không hổ danh là Hoắc Trạch.
16
Nói thật, Hoắc Trạch quả thực da trắng dáng đẹp, mặc vest thì khí chất thành thục, thay đồ thường thì mang nét thư sinh, mọi đường nét đều hoàn hảo, đúng gu thẩm mỹ của tôi. Dưới hàng mi dài rợp bóng, đôi mắt đào hoa khẽ cong, dù anh chỉ vô tình nhìn tôi cũng khiến tôi cảm thấy như bị trêu chọc.
Tôi cố tình mặc chiếc váy ngủ lụa màu đỏ rượu, đi lại trước mặt anh, ngẩng cằm hỏi: "Hoắc Trạch, anh thấy em đẹp không?"
Hoắc Trạch chống cằm: "Em xoay một vòng đi."
Tôi làm theo lời anh, xoay một vòng, phía sau váy ngủ có thiết kế khoét rỗng: để lộ một mảng da thịt.
Anh dùng ngón tay cái ấn lên xương bướm tôi, khẽ chạm và xoa, tạo ra một chút khô nóng. Đầu ngón tay anh lướt xuống, tháo dây thắt lưng, chạm vào eo tôi. Ánh mắt trong veo, không có dục vọng, thậm chí còn thoáng mang theo ý cười.
Lại không nói gì, ý anh là gì đây, chẳng lẽ là thấy tôi có thân hình đẹp sao.
Tôi giả vờ bực bội: "Ai cũng nói đàn ông thích kiểu trắng trẻo mảnh mai, nhưng vẻ đẹp của em thuộc dạng rực rỡ, nên anh mới không thích em, đúng không?"
Hoắc Trạch nắm tay tôi dẫn vào phòng: "Không có, anh thích kiểu người như em."
Tôi mừng rỡ: "Thật à? Vậy anh xem đêm nay trăng thanh gió mát, chúng ta có nên làm vài chuyện gì đó không?"
Tôi ra sức ám chỉ anh, Hoắc Trạch theo ánh mắt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ừm, đúng vậy. Phù hợp để... mơ mộng."
Tôi cáu kỉnh: "Không đúng, anh nghĩ lại xem."
Tôi kéo quần áo anh, Hoắc Trạch bày ra vẻ mặt mặc tôi làm gì thì làm. Tối nay dễ nói chuyện vậy sao?
Tôi thỏa mãn không chút kiêng dè quấn lấy anh, môi Hoắc Trạch mềm mại như thạch.
Anh dùng tay đỡ lấy tôi, không cho tôi ngã xuống: "Khương..."
Tôi chặn lời anh: "Đừng nói."
Tôi đang đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy này, đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, tôi ngã xuống giường, Hoắc Trạch cũng ngã theo, hai tay nắm lấy vai tôi, tách ra.
Hoắc Trạch tên khốn này đã khai thông rồi sao, tôi ngây người nhìn anh.
Tuy nhiên, đầu ngón tay Hoắc Trạch thoáng qua trước mắt tôi, dính một chút màu máu: "Em đến tháng rồi, em không biết sao?"
Khóe miệng tôi đang nhếch lên khựng lại, tôi sững sờ, kinh ngạc, xấu hổ, ngượng nghịu.
Im lặng, lại im lặng.
Trơ mắt nhìn Hoắc Trạch dùng khăn giấy lau sạch những ngón tay thon dài.
Tôi đã tự hỏi sao cảm giác không ổn, bận rộn công lược Hoắc Trạch quá mà quên mất chuyện này.
Hoắc Trạch khốn nạn, cố ý để tôi lộ ra thuộc tính ham muốn rồi trêu chọc tôi.
Hoắc Trạch vắt chéo chân dựa vào đầu giường, thong dong nhìn tôi, cười ma mị.
Tôi trưng ra vẻ mặt oán giận, giấc mộng đẹp của tôi lại tan tành rồi.
17
Nếu nói khoảng thời gian trước là tai nạn, nhưng giờ đây, kỳ kinh nguyệt đã qua đi mấy ngày, Hoắc Trạch vẫn không có ý đó.
Ăn sáng, tôi bực bội chọc quả trứng trong bát, chọc nát ra như tổ ong.
Khi kết hôn giả với Hoắc Trạch, tôi đã thích anh.
Lúc tôi qua đường không nhìn xe, anh đã lo lắng kéo tôi lại, sự hoảng loạn trong mắt không phải giả.
Tôi uống nhiều rượu, anh sẽ trách tôi uống rượu hại sức khỏe, nhưng khi xã giao thì anh lại uống hết ly này đến ly khác.
Tôi cứ tưởng anh cũng có ý với tôi. Cho nên dù ngoài mặt là kết hôn giả, tôi cũng muốn cố gắng. Muốn có một đứa con, một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.
Giờ xem ra, hình như chỉ là tôi đơn phương.
Tôi đâu phải búp bê của anh, muốn thì đem ra đùa giỡn một chút.
Hoắc Trạch pha cho tôi một cốc sữa, liếc nhìn cái bát của tôi: "Không hợp khẩu vị à?"
Đặc biệt là vẻ mặt thản nhiên này của anh càng khiến tôi tức điên: "Em không đói."
Tôi tùy tiện nhét mấy miếng bánh mì vào miệng, chuẩn bị đi làm.
Hoắc Trạch sửng sốt, vội vàng chỉnh lại cà vạt, tiến lên chặn tôi lại: "Anh đưa em đi."
Tôi vòng qua anh: "Không dám làm phiền Hoắc tổng."
Ánh mắt Hoắc Trạch trầm xuống, anh cúi đầu nhìn tôi: "Giận dỗi à?"
Tôi hất tay anh ra, tự bắt taxi đến công ty.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗