16
Cuộc sống trôi qua bình bình. Sở Tư Đình thỉnh thoảng lại lên cơn, tôi đã hoàn toàn quen rồi.
Chỉ là chuyện tỏ tình thì không ai nhắc đến. Cuộc sống yên bình đôi khi cũng cần có sóng gió.
Studio của tôi xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Tôi bận tối mắt tối mũi, làm việc liên tục mấy ngày liền, thậm chí không có thời gian về nhà ăn cơm.
Dì Từ ngày nào cũng sai người mang đến. Nhưng đám nhân viên văn phòng toàn là bọn háu ăn, Dì Từ nấu gần thành nồi cơm lớn cho nhà ăn rồi mà vẫn không đủ cho bọn họ đánh chén.
Cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đuổi hết bọn họ đi gọi đồ ăn ngoài. Kiểu gọi món đắt tiền cỡ nào cũng được thanh toán.
Mọi thứ mới yên ổn lại. Tôi mới có thể tận hưởng bữa cơm đặc biệt Dì Từ nấu. Nhưng người đưa cơm hôm nay lại là Sở Tư Đình.
Anh ăn mặc như một con công xòe đuôi. Quần áo mới mua, tóc được chải keo tạo kiểu. Mấy cô em gái ở quầy làm việc nhìn tôi, rồi nhìn nhau, cuối cùng cười gian manh nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi thấy tê cả da đầu.
Không thể chịu đựng nổi, tôi kéo anh vào.
“Lượn lờ bên ngoài làm gì đấy? Đến đưa cơm cho tôi à?”
“Đến xem môi trường làm việc của em thường ngày, tiện thể đưa cơm.”
“Ồ ~”
Tôi kéo dài giọng: “Cứ tưởng anh đặc biệt đến thăm tôi cơ, thế thì môi trường cũng xem rồi, cơm cũng đưa rồi, anh có thể đi rồi đấy.”
Sở Tư Đình lập tức không giữ nổi vẻ mặt.
“Dì Từ chuẩn bị cơm cho hai người.”
“Vậy anh ba tầng, tôi ba tầng, chia xong rồi đi đi.”
Tôi khoanh tay trước ngực, thảnh thơi chờ xem anh tìm cớ thế nào. Cuối cùng, Sở Tư Đình đầu hàng.
“Tôi sai rồi, tôi đến đây là để cùng em ăn cơm.”
Thế thì còn tạm chấp nhận được. Tôi khẽ hừ một tiếng.
Trong hộp cơm sáu tầng hôm nay, có một món ăn trông đặc biệt tệ. Tôi nhíu mày. Nghĩ là món mới Dì Từ phát triển, tôi lưỡng lự đưa đũa gắp thử. Vừa gắp một miếng vật thể không rõ ràng vào miệng.
Một ánh mắt sáng rực không thể bỏ qua đã dừng lại trên người tôi. Tôi nhìn theo hướng đó, bắt gặp ánh mắt sáng rực đầy mong chờ của Sở Tư Đình. Tác phẩm lớn này là của ai thì khỏi cần nói cũng biết.
"Ngon không?"
"Cũng được, chỉ là hơi xấu chút."
Sở Tư Đình cười hề hề: "Tôi đã học Dì Từ cả buổi sáng đấy."
Tôi liếc thấy mấy vết bỏng rộp trên ngón tay anh. Lòng tôi mềm đi, liền ăn thêm mấy miếng. Sở Tư Đình vui mừng khôn xiết.
Cuộc khủng hoảng của studio đã được giải quyết an toàn sau một đêm điên cuồng thức trắng của cả nhóm. Chúng tôi còn nhận được một khoản hoa hồng rất hậu hĩnh.
Mọi người đều làm ầm lên đòi nghỉ phép. Tôi khoát tay một cái, duyệt cho họ nghỉ một tuần. Riêng cậu thực tập sinh mới đến dường như không thể ngồi yên.
Rõ ràng mới vào làm ngày thứ hai đã cày cuốc điên cuồng cùng chúng tôi. Mấy người kia thì như bị hút hết sinh khí, sống dở chết dở.
Chỉ có cậu ta, như thể hút được tinh khí của người khác, ngày nào cũng rạng rỡ tinh thần. Vì chuyện này chúng tôi đã không ít lần cảm thán, tuổi trẻ thật tốt, có sức sống mãnh liệt dùng mãi không hết.
Ví dụ như lúc này mọi người đều đang bận rộn thu dọn giường xếp, gối, chăn đệm để về nhà.
Cậu thực tập sinh thong thả, tai đỏ bừng hỏi tôi có muốn đi dự tiệc sinh nhật của cậu ấy không?
"Được thôi, khi nào?"
"Ngày mốt ạ, chị đại thật sự sẽ đến sao?"
Tôi suy nghĩ một lát, ngày mốt không có việc gì, mua quà cũng kịp, nên đồng ý.
Đúng lúc này, Sở Tư Đình lái chiếc xe thể thao hào nhoáng của hắn dừng ngay trước cửa studio. Anh vội vã đi vào, trực tiếp ôm lấy tôi: "Làm cái gì vậy?"
Mặt cậu thực tập sinh tái nhợt: "Chị đại, vị này là?"
"Chồng của chị đại, hợp pháp đấy, có giấy đăng ký kết hôn. Cậu còn trẻ đừng có học thói xấu!"
Tôi huých anh một cái: "Nói linh tinh gì đấy."
"Chữ nào linh tinh!"
Tôi lườm một cái, bảo cậu thực tập sinh về trước.
Sở Tư Đình càu nhàu: "Vừa nãy cậu ta hẹn em làm gì thế?"
"Người ta sinh nhật, mời tôi đến dự tiệc sinh nhật."
"Tôi thấy cậu ta có ý đồ xấu với em. Cái loại thanh niên trẻ tuổi này, tôi nhìn một cái là ra ngay."
"Nhìn ra cái gì?"
"Cái đầu óc đa tình ấy viết hết lên mặt rồi mà em không thấy sao?"
"Không có."
Sở Tư Đình giận rồi. Cách anh bày tỏ cơn giận là mở cửa xe cho tôi xong thì không thèm đóng lại.
Sau khi nằm bẹp dí ở nhà cả ngày, tôi ra ngoài chọn quà sinh nhật cho cậu thực tập sinh. Để đề phòng một người họ Sở nào đó ghen tuông vô cớ, tôi cũng mua cho anh một món quà.
Buổi tối, đợi anh tan làm về, tôi đưa quà cho anh. Sở Tư Đình rõ ràng sững sờ khi nhận quà.
Một lát sau, tôi phát hiện anh đang ôm điện thoại gõ lạch cạch. Thế là tôi mở một ứng dụng màu xanh lam nào đó ra. Tìm kiếm [Interesting], tài khoản của Sở Tư Đình nhảy ra.
Nội dung hiện thị có cập nhật mới.
[Vợ tặng tôi cái ghim cài áo là ý gì?]
Các bình luận phía dưới:
[Ghim cài áo gài ở ngực, chứng tỏ vợ bạn đặt bạn trong tim. Ông bạn già, có triển vọng rồi!]
[Theo dõi chủ thớt nửa năm rồi, cuối cùng cũng sắp cua được rồi à.]
[Chưa thấy cặp nào cưới trước yêu sau mà yêu chậm như vậy.]
[Hôm nay, chúng ta cùng tụ họp ở đây, để chúc mừng Ngài Interesting của chúng ta, cuối cùng cũng rước được mỹ nhân về nhà.]
Nụ cười hiện lên trên mặt Sở Tư Đình. Tôi cố tình rướn người lại gần: "Xem gì mà cười vui vẻ thế?"
Anh lập tức cất điện thoại đi, vẻ mặt nghiêm túc: "Không có gì."
"À, ngày mai tôi phải đi dự tiệc sinh nhật của cậu thực tập sinh. Tối tôi không về ăn cơm, anh không cần đợi."
Nụ cười của Sở Tư Đình dần đông cứng.
"Không đi không được à?"
"Không đi không được."
Tôi về phòng ôm điện thoại hóng drama. Làm mới vài lần, tài khoản [Interesting] lại cập nhật.
[Vợ cứ đòi đi dự sinh nhật của tên sinh viên trà xanh thì phải làm sao?]
Các cư dân mạng nhiệt tình lại đổ thêm dầu vào lửa.
[Giải tán đi mọi người, chủ thớt vẫn chưa thành công.]
[Nói mấy lần rồi, đừng ăn mừng sớm quá.]
[Ghi chú lại đổi về rồi, tên nhóc theo đuổi vợ nửa năm mà không thành công.]
[Bình luận loạn như cháo rồi, chủ thớt tranh thủ húp luôn đi.]
Tôi trốn trong chăn cười ha hả.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗