13
Hộp cơm quen thuộc, con đường quen thuộc. Nhưng quầy lễ tân đã đổi người, lúc đi qua tôi tò mò hỏi thêm một câu.
“Người cũ đã thôi việc theo thỏa thuận với phòng Nhân sự do có sai sót trong công việc. Cô Ân, mời cô đi thẳng lên thang máy Tổng giám đốc bên phải.”
Tôi gật đầu. Hóa ra Sở Tư Đình biết chuyện tôi bị chặn lại trưa hôm qua.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy hơi lâng lâng.
Lúc tôi đẩy cửa bước vào văn phòng anh. Anh đang ngồi sau máy tính trầm tư, khuỷu tay chống lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau tựa dưới cằm, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Ăn cơm thôi.”
Anh đột nhiên hoàn hồn: “À, ừ.”
Tôi nghĩ anh gặp rắc rối trong công việc nên không hỏi thêm. Nhưng lúc lấy thức ăn, tôi vô tình làm đổ một ít nước canh, bắn vào tay.
“Cho tôi mượn phòng nghỉ rửa tay một chút.”
“À, được.”
Sở Tư Đình vẫn còn đang thất thần, gặp phải chuyện gì lớn vậy nhỉ?
Rửa tay xong đi ra, lúc ngang qua máy tính, tôi vô thức liếc nhìn màn hình, và bắt trúng bốn chữ lớn: “ĐỐI TƯỢNG LIÊN HÔN”.
Tôi trấn tĩnh lại, nhìn kỹ hơn, xem hết nội dung.
[Ngủ cùng đối tượng liên hôn, mất ngủ cả đêm là bị làm sao?]
Phần trả lời đầu tiên dưới đó là: [Bạn đã hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi.]
Tôi nhìn máy tính, rồi nhìn Sở Tư Đình đang ngây ra.
Tôi im lặng.
Suốt bữa ăn, cả tôi và anh đều có những suy nghĩ riêng.
Tối hôm đó, Sở Tư Đình chủ động đề nghị ngủ sofa, tôi vui vẻ đồng ý. Nhưng tối đó tôi cũng không ngủ được.
Thế là cảnh tượng này đã xảy ra. Người đàn ông hạ giọng: “Ân Anh, em ngủ chưa?”
Tôi không dám đáp lời.
Một lát sau, tôi phát hiện Sở Tư Đình lén lút mò lên giường. Anh từng chút một dịch chuyển vào chăn, cẩn thận ôm tôi vào lòng. Hơi thở nhẹ nhàng phả trên đỉnh đầu tôi, hơi ấm độc nhất của người khác bao quanh.
Tôi cứng đờ cả người, không dám cử động.
Không thể nào.
Anh thật sự thích tôi rồi ư?
Ý nghĩ này khiến tim tôi đập loạn xạ.
14
Ánh nắng sớm mai xuyên qua khe rèm, dịu dàng in lên sàn gỗ. Tôi cuộn tròn trong ngực Sở Tư Đình, ngủ ngon lành. Bàn tay anh dừng lại ở eo tôi, lòng bàn tay khẽ cử động. Chắc là anh đã tỉnh.
Tôi cố ý hỏi: “Không phải ngủ sofa sao?”
“Vốn dĩ là vậy, nhưng sau đó em mộng du, nhất quyết kéo tôi lên giường ngủ cùng.”
“... Tư thế ngủ của tôi không đến mức tệ như vậy đâu nhỉ?”
“Rất rất tệ là đằng khác.”
Hay lắm, hay lắm.
Tôi suýt đứng dậy vỗ tay khen ngợi anh.
Dám mở mắt nói dối mà không hề chớp mắt. Bây giờ tôi rất nghi ngờ cái lần ngủ chung hai hôm trước anh cũng làm y hệt. Còn dám trơ tráo nói là tôi “giành” anh.
Hừ.
Sau đó, Sở Tư Đình không bao giờ nhắc đến chuyện ngủ sofa nữa. Lý do là sợ tôi mộng du lại làm phiền anh.
Thế là dù tối hôm trước chúng tôi có quay lưng lại với nhau thế nào đi nữa. Sáng hôm sau vẫn sẽ biến thành cảnh ôm nhau ngủ.
Và anh luôn có thể mặt không đổi sắc mà nói rằng là tôi chủ động dựa vào. Tôi tức đến mức bật cười.
15
Một hôm, máy tính của tôi bị hỏng. Sau khi xin phép anh, tôi vào phòng sách dùng máy tính của anh.
Khi sử dụng trình duyệt để tìm kiếm thứ gì đó, một loạt lịch sử tìm kiếm hiện ra.
[Liên hôn với vợ, không có tình cảm phải làm sao?]
[Làm thế nào để theo đuổi vợ mình.]
[Làm sao để vợ chủ động ôm mình ngủ?]
[Ngủ cùng vợ mà mất ngủ liên tục thì phải làm sao?]
[Làm thế nào để vợ nói yêu mình trước.]
Cảm ơn.
Vợ của anh đã nhìn thấy lịch sử tìm kiếm của anh và quyết định rằng kiếp này cô ấy sẽ không bao giờ nói yêu anh trước.
Cái đồ chó má này tự mình chịu đựng đi!!!
Tôi hừ lạnh một tiếng, tùy tiện nhấp vào vài câu hỏi. Câu trả lời đủ mọi thể loại.
[Trói cô ấy lại, trước tiên làm thế này... sau đó làm thế kia...]
[Theo đuổi vợ, không biết nữa, là yêu nhau thôi.]
[Một mối tình chính thức phải bắt đầu bằng một bó hoa, đây là Hoa Thành Hinh Nguyệt, bó hoa tỏ tình chỉ 999 tệ.]
[Nhẫn kim cương RD chỉ tặng một lần duy nhất trong đời...]
Tôi xem mà đầu nổi đầy vạch đen. Đúng lúc đó điện thoại reo, hiển thị cuộc gọi lạ, tôi nhấn nghe.
“Xin chào, có phải cô Ân không ạ?”
“Phải, có chuyện gì không?”
“Tôi là nhân viên giao hàng của Hoa Thành Hinh Nguyệt, có người đặt một bó hoa hồng gửi cho cô, xin cô ra ký nhận.”
Tôi liếc nhìn máy tính, lặng lẽ xoa xoa thái dương.
Cuối cùng, tôi nhận bó hoa hồng đó. Tôi dành cả buổi chiều để cắt tỉa cành hoa, sắp xếp chúng gọn gàng.
Sau đó, điện thoại lại reo. Lần này là thư ký của Sở Tư Đình gọi đến.
“Cô Ân, tối nay cô có rảnh không?”
“Có.”
“Chuyện là thế này, công ty có một buổi tiệc cần có người nhà cùng tham dự, Tổng giám đốc Sở bảo tôi đến đón cô, không biết cô có tiện tham gia không?”
“Tiện, đến biệt thự đón tôi đi.”
Nếu Sở Tư Đình dám móc ra chiếc nhẫn kim cương RD trên bàn tiệc. Thì cả đời này anh sẽ rất tiện.
Cuối cùng, buổi tiệc “cần có người nhà cùng tham dự” này, do lỗi của nhân viên, đã biến thành bữa tối dưới ánh nến lãng mạn chỉ có hai người tôi và Sở Tư Đình.
Tin tốt là anh không móc ra nhẫn kim cương.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗