Thời gian hẹn với Trình Chính Hiến là năm giờ rưỡi chiều thứ Bảy. Vì lo ngại tắc đường giờ cao điểm tan tầm, nên tôi xuất phát trước ba mươi phút.
Tôi tùy tiện chọn một chiếc xe từ dàn xe yêu thích của Cố Dịch Hằng rồi lái đi.
Tôi đến nhà hàng lúc năm giờ mười sáu phút.
Trình Chính Hiến đến nhà hàng lúc năm giờ năm mươi ba phút. Anh ta bao trọn cả quán.
Nói cách khác, anh ta đã để một mình tôi đợi trong nhà hàng rộng lớn suốt ba mươi bảy phút.
Hơn nữa, khi đến còn mang theo mùi nước hoa phụ nữ chưa tan hết.
Tôi tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Trình Chính Hiến, lần sau trước khi gặp cô gái khác nhớ lau sạch son môi trên cổ, và xịt bay mùi nước hoa trên người đi.”
Anh ta ngược lại còn lấy làm tự hào: “Niệm Niệm, những người trong giới của chúng ta ai mà chẳng như vậy, như anh đây thì thành thật hơn, sẽ không và cũng không muốn che giấu, nhưng anh đảm bảo với em, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, anh tuyệt đối sẽ không lăng nhăng bên ngoài.”
“Thật sao?” Tôi vô thức đáp một câu, hoàn toàn không để ý lời anh ta, ánh mắt rơi vào chiếc Cayenne bên ngoài cửa sổ.
Được tôi hưởng ứng, anh ta càng hăng hái: “Đồng thời, anh cũng có một chút yêu cầu với em, anh hy vọng sau khi chúng ta ở bên nhau em có thể giữ khoảng cách với anh trai em, dù sao hai người cũng không chút huyết thống, quá thân mật sẽ khiến người khác nhìn vào không hay…”
Anh ta nhắc đến Cố Dịch Hằng khiến tư duy tôi trở lại, tôi lắng nghe nghiêm túc.
Tôi tự kiểm điểm bản thân.
Có lẽ, mỗi lần gặp gỡ những người này mà Cố Dịch Hằng đều ở đó, đã khiến họ lầm tưởng tôi đối với những người khác ngoài Cố Dịch Hằng cũng hiền lành như vậy.
Nhưng ở nơi công cộng vẫn cần chú ý giữ gìn lễ nghi.
Đầu ngón tay chạm vào sự mát lạnh của ly rượu, tôi hất toàn bộ rượu vang đỏ thắm lộng lẫy bên trong ra ngoài.
Tôi chú trọng hất sao cho thật tao nhã.
Tôi bình tĩnh ngắm nhìn vẻ chật vật của Trình Chính Hiến, bước đi thong thả trên đôi giày cao gót đến trước mặt anh ta.
Hỏi anh ta: “Trình Chính Hiến, anh lấy đâu ra ảo giác cho rằng tôi là người anh có thể tùy tiện chỉ trỏ?”
Bị hất rượu vang ngay giữa thanh thiên bạch nhật, lòng tự tôn và tư tưởng gia trưởng trỗi dậy khiến Trình Chính Hiến nổi trận lôi đình, bàn tay theo phản xạ giơ cao rồi giáng xuống, giọng nói the thé:
“Đường Niệm, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu, thật sự cho rằng mình cao quý lắm sao, nếu không có Cố Dịch Hằng, nhà họ Đường các người tính là cái thá gì chứ!”
Tôi nghiêng người né tránh, ánh mắt nhìn anh ta lãnh đạm không chút cảm xúc nào.
Chỉ là một tên vô dụng chỉ biết xấu hổ mà dám tức giận rồi động tay động chân với tôi?
Tôi nhếch môi châm biếm: “Đúng vậy, nhà họ Trình còn không bằng nhà họ Đường thì đúng là đến cái thá gì cũng không tính.”
“Nếu không phải để chọc tức Cố Dịch Hằng, tôi có cần phải ra ngoài gặp cái kẻ xấu xí, quái gở như anh không?”
Trước khi bảo vệ nhà hàng chạy đến, anh ta tức giận đến mức ném cả chai rượu về phía tôi.
Có người kịp thời kéo tôi ra sau che chở.
Nhưng gấu váy và phần tóc dài đến eo không thể tránh khỏi việc bị dính những giọt rượu văng ra.
Không khí tràn ngập mùi thơm nồng của rượu vang, và cả mùi hương lạnh lẽo trên người Cố Dịch Hằng.
Tôi cúi mắt nhìn những mảnh vỡ vương vãi trên sàn, lòng rối bời, anh ấy thật sự đã theo đến.
Cố Dịch Hằng cởi cúc tay áo, tháo kính xuống, khẽ vỗ vào eo tôi, giọng điệu dịu dàng: “Niệm Niệm, lui về phía sau một chút.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗