Giới thiệu:
Anh trai có ham muốn kiểm soát cực độ không ở nhà, tôi hoàn toàn sống tự do tự tại.
Hậu quả của việc 'quẩy' quá đà là trong vòng một tháng tôi vào đồn cảnh sát bốn lần.
Vào nhiều quá, đến cả quy trình tôi còn tự mình 'hướng dẫn' để không làm mất thời gian của chú cảnh sát.
Thế này mà năm nay không được bình chọn là công dân ưu tú của năm thì có lỗi với sự chu đáo của tôi quá.
Cố Dịch Hằng: "Nghe giọng em có vẻ tự hào lắm nhỉ?"
Tôi dịu giọng: "Anh trai, em sai rồi."
Anh kéo tôi vào lòng, nâng cằm tôi lên, giọng có chút gay gắt: "Anh trai?"
Tôi khẽ chớp mắt, làm nũng: "Em đâu có gọi sai, người em yêu cũng là anh mà."
1
Tối muộn, một mình tôi đi trên đường bị hai gã đàn ông quấy rối, vì tự vệ chính đáng, tôi đã đánh họ vào đồn cảnh sát.
Ngay sau đó, tôi thành thạo bấm số liên lạc khẩn cấp, không đợi đầu dây bên kia lên tiếng,
"Dì Giang, cháu lại vào đồn cảnh sát rồi, phiền dì đến đón cháu chút…"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo, trầm thấp đầy từ tính của một người đàn ông: "Đợi anh, anh qua ngay."
Nghe thấy giọng này tôi lập tức sững người, lại nhìn ghi chú: "Dì Giang."
Tôi không bấm nhầm mà, vậy sao lại là Cố Dịch Hằng nghe máy?
Anh ấy về từ bao giờ?
"Anh?"
"Ừm, đừng sợ."
Ừm, tôi không sợ, một ngày vào đồn cảnh sát hai lần lận mà.
Tự mình 'hướng dẫn' quy trình rồi.
Chị cảnh sát quen tôi gõ nhẹ đầu tôi: "Trước đó chị đã dặn em thế nào? Ra tay nhẹ chút thôi chứ."
Tôi để lộ vết cào trên cổ: "Đây, em tự vệ chính đáng đó, hai tên đó còn định bóp cổ em nữa cơ."
Thấy vết thương của tôi, chị cảnh sát lập tức đổi giọng: "Ra tay vẫn còn nhẹ quá, lần sau mạnh tay lên——"
Chữ 'lên' còn chưa nói hết, ánh mắt cô ấy đã bị người đàn ông vừa bước vào thu hút.
Cố Dịch Hằng đến rồi.
Dáng người cao 1m87 của anh che khuất cả ánh đèn trước mặt tôi.
Vest thẳng tươm, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt lên vai tôi.
Ánh mắt tôi lướt lên, chiếc cà vạt màu sẫm khẽ siết lấy yết hầu đang khẽ động, đường quai hàm sắc sảo, thanh thoát.
Trông anh lãnh đạm lại cấm dục.
"Niệm Niệm, về nhà."
Tôi và Cố Dịch Hằng là anh em trong một gia đình tái hôn, năm tôi 10 tuổi mẹ tôi dẫn tôi đi bước nữa với bố anh.
Hiện tại hai vị phụ huynh trong nhà đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, ba năm nay chưa về nước, nên trong nhà ngoài dì Giang giúp việc và người làm theo giờ đến đúng bữa thì chỉ còn lại tôi và anh.
Tôi rón rén theo sau anh, không dám nói lời nào.
Thật ra khoảng thời gian này, tôi giấu anh khá nhiều chuyện, biết điều mà thu lại tính cách kiêu căng bướng bỉnh, tạm thời định làm một cô em gái ngoan ngoãn vâng lời.
Cố Dịch Hằng cúi người lấy dép hình vịt con màu vàng của tôi từ tủ giày, rồi ấn tôi ngồi xuống sofa, anh xách hộp thuốc đến.
"Kéo cổ áo xuống chút."
"Hất tóc ra sau."
"Đau thì nói anh."
Tôi giống như một con rối, anh nói gì tôi làm nấy.
Cho đến khi bôi thuốc xong, tôi mới mở miệng: "Hôm nay là ngoài ý muốn…"
Anh ngước mắt, bắt lấy ánh nhìn lảng tránh của tôi: "Ngoài ý muốn chuyện gì?"
"Anh biết đấy, người ta không đến trêu chọc em thì em cũng lười quan tâm lắm."
Đột nhiên, Cố Dịch Hằng vươn tay nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu bình tĩnh: "Em không làm sai, lần sau có chuyện như vậy xảy ra, cứ mạnh tay mà đánh trả trong khi tự bảo vệ mình, anh sẽ giải quyết phần còn lại."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn tôi đầy dò xét: "Một tháng anh không ở nhà, em đã đến đồn cảnh sát mấy lần rồi?"
"3 lần? 4 lần? Em quên rồi…"
Bàn tay anh đỡ cằm tôi khiến tai nóng bừng, tim đập nhanh hơn.
Nhưng ánh mắt của anh lại khiến tôi theo bản năng nhích mông sang bên.
Hơi nguy hiểm.
Không, rất nguy hiểm.
Cố Dịch Hằng khẽ tặc lưỡi, nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi về phía anh.
Thôi rồi, tôi nhích uổng công.
Cố Dịch Hằng lặp lại lời tôi: "3 lần, 4 lần?"
"Rốt cuộc là mấy lần, vào lúc nào và vì chuyện gì, sao không nói cho anh biết?"
Cũng phí công tôi rồi, vất vả giấu giếm lâu như vậy.
Tôi đành phải thành thật khai báo:
"Lần đầu, em đi xe điện không đội mũ bảo hiểm, rồi vô tình 'đụng phải' xe cảnh sát tuần tra."
"Lần thứ hai, thấy một cô gái bị bạo hành trên phố, em báo cảnh sát, gã đàn ông đó đuổi theo giật tóc chửi em nhiều chuyện, em đã đánh trả."
"Lần thứ ba, chờ em nghĩ lại…"
Anh lơ đãng tựa vào sofa, cho tôi thời gian để nhớ lại.
Tôi lén lút đánh giá anh, tham luyến hơi ấm từ lòng bàn tay anh đang dừng trên cổ tay tôi, chậm rãi nói: "Ồ, em vừa từ đồn cảnh sát ra thì lại thấy một tên trộm thất đức bên đường, nó lấy trộm điện thoại của một bà cụ, sau khi giúp giữ chặt tên đó thì em đành phải quay lại đồn cảnh sát tiếp."
"Lần thứ tư thì anh cũng biết rồi đấy."
Cố Dịch Hằng nhướng mi, nhìn tôi chằm chằm một lúc: "Nghe giọng em, có vẻ khá tiếc vì không giấu được anh nhỉ?"
Tôi đâu dám, vội vàng lắc đầu lia lịa.
Anh rụt bàn tay đang giữ chặt cổ tay tôi lại, tháo kính, gật đầu: "Cũng khá có chính nghĩa đấy."
Tôi khiêm tốn: "Cũng tàm tạm thôi ạ."
"Đường Niệm, anh đang khen em đấy hả?" Cố Dịch Hằng liếc xéo tôi một cái, không định buông tha tôi dễ dàng, đánh trúng điểm yếu: "Xem ra anh không quản được em rồi, được thôi, để bố mẹ quản."
"Đừng!"
Nếu để bố mẹ biết chỉ trong một tháng mà tôi vào đồn cảnh sát bốn lần, chắc chắn họ sẽ trói tôi mang sang nước ngoài mất.
Tôi không muốn, ra nước ngoài thì cơ hội gặp Cố Dịch Hằng lại càng ít đi.
Tôi vòng ra sau lưng anh, giúp anh xoa bóp vai, cầu xin: "Anh trai, em sai rồi."
"Làm nũng cũng vô ích, tại sao lại giấu anh?"
Tôi vừa định giải thích, lại thoáng thấy trên cổ tay trái anh đeo một chiếc dây buộc tóc màu đen.
Kiểu dáng rất đơn giản, chỉ là hai vòng dây đen mảnh chồng lên nhau.
Đồng hồ tôi tặng anh trước đây anh còn chẳng thích đeo, sao tự nhiên trên tay lại đeo một chiếc dây buộc tóc?
Đi công tác về là anh đã có bạn gái rồi ư?
Niềm vui sướng trong lòng vì anh ấy trở về lập tức bị dập tắt.
Đem theo cả ngọn lửa hy vọng.
Thỉnh thoảng, lại âm ỉ tỏa ra những làn khói cay mắt.
Tôi lập tức nổi cáu:
"Anh bận như vậy, em nói với anh cũng chẳng ích gì."
Muốn chất vấn anh, nhưng lại không có tư cách, cũng không muốn nghe anh răn dạy với giọng điệu xa cách nữa, "Em buồn ngủ rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗