Chương 4
Đăng lúc 08:24 - 30/07/2025
1,713
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Đêm đầu thu se lạnh, gió đêm thổi tới, làn da trần của tôi khẽ rùng mình.


Ý thức tỉnh táo, tầm nhìn rõ ràng.


Tôi ngà ngà say.


"Đã bảo buổi tối trời lạnh rồi còn ra ngoài mặc phong phanh như vậy."


Là giọng của Cố Dịch Hằng.


Ngay sau đó là chiếc áo khoác vest mang theo mùi hương thanh lạnh của anh, trùm kín mít lên người tôi.


Mặt tôi bị anh véo mạnh một cái: "Sâu rượu, một mình em uống hết ba chai, giỏi thật đấy."


Cố Dịch Hằng nhìn người phụ nữ mềm nhũn như không xương, mơ mơ màng màng dựa vào người anh trong vòng tay, anh xoa xoa giữa hai hàng lông mày.


Anh bế tôi lên ghế phụ lái, lấy một chiếc chăn từ ghế sau trùm kín đôi chân dài trần trụi của tôi, che kín đến mức không thể nhìn thấy một chút da thịt trắng nõn nào mới chịu.


Anh gọi điện cho Lâm Dật, anh họ của Lâm Nhiếp: "Cảm ơn."


Lâm Dật trêu chọc: "Nói vậy là khách sáo rồi đó Tổng giám đốc Cố, tuần sau anh rảnh không, dẫn em gái ra ngoài tụ tập chút đi?"


Điện thoại kết nối Bluetooth trên xe, bật loa ngoài.


Cố Dịch Hằng cười khẩy: "Dẫn em ấy theo ư, xem cậu làm sao bị em ấy 'hạ gục' đây?"


"Ê, cậu nói vậy chứ, tuy tửu lượng của em gái đáng kinh ngạc, nhưng tửu lượng của tôi cũng đâu tệ! Này nói thật với cậu nhé, cậu có biết cậu con trai út nhà họ Trình bên bất động sản vừa từ nước ngoài về không?"


Lâm Dật cố tình ngừng lời, cố ý khơi gợi sự tò mò của Cố Dịch Hằng.


Cố Dịch Hằng: "Không quen, cúp máy đây."


"Ê ê ê, đừng cúp đừng cúp!"


"Tôi nói thẳng luôn nhé, gần đây cậu ta đang theo đuổi Niệm Niệm, nhờ tôi giúp một tay, tôi đã đồng ý rồi, nghĩ là giữ ở dưới mắt mình thì tiện giúp em gái 'kiểm tra', cậu có đến không?"


Cố Dịch Hằng cười lạnh: "Không đi."


"Ê cậu không đến cũng được, em gái đến là được rồi, cậu giúp tôi nói với em ấy…"


Không đợi anh ta nói hết, Cố Dịch Hằng đã cúp máy, đánh lái vô lăng, đạp ga mạnh, phóng xe rời khỏi con phố ồn ào.


Tôi giả say chứ không phải bị điếc đâu.


Lâm Dật la làng lớn tiếng như vậy, làm cho cơn buồn ngủ tôi vừa chớm đã bị xua tan hết.


"Anh."


Cố Dịch Hằng nhìn về phía đường, đầu hơi nghiêng về phía tôi: "Hửm?"


"Anh." Tôi lại gọi anh.


"Khó chịu sao?"


Tôi cụp mắt, khẽ khàng đáp một tiếng.


Anh từ từ giảm tốc độ xe, lái xe ổn định, rồi bắt đầu tính sổ với tôi:


"Đường Niệm, bảo em ở bên ngoài ngoan ngoãn một chút, em ngoan ngoãn được như thế này hả?"


Tôi nhỏ giọng phản bác: "Một là không đánh nhau, hai là không làm bậy, anh, em không ngoan ngoãn chỗ nào cơ chứ?"


"Ha." Cố Dịch Hằng bị chọc tức đến bật cười.


"Yêu cầu của em đối với bản thân cũng thấp thật đấy."


Tôi không rảnh để ý đến anh, áo khoác cộng chăn trùm kín khiến tôi khó chịu, vừa vén lên, Cố Dịch Hằng đã liếc xéo tôi một cái.


"Đắp kỹ vào."


Anh hơi hạ cửa kính xe xuống một chút, gió đêm thổi vào, xua tan một nửa cơn say đang vây quanh tôi.


Tôi giơ tay, vuốt những sợi tóc dài lòa xòa trên trán ra sau, quay đầu nhìn anh: “Anh lấy tư cách gì mà giúp em từ chối?”


Anh biết tôi đang nhắc đến lời mời vừa rồi của Lâm Dật.


Tôi có thể cảm nhận, tốc độ xe rõ ràng chậm lại một nhịp.


Anh siết chặt tay lái, không nhanh không chậm đáp lời tôi: “Em không phải trước giờ đều không thích những buổi tiệc như vậy sao?”


Tôi cố ý làm trái ý anh: “Bây giờ em cảm thấy có thể thử một chút.”


Cố Dịch Hằng nghe vậy, nghiêng mặt, hỏi tôi: “Em để ý con trai út nhà họ Trình rồi?”


Có những người thật sự không thể nhắc đến, Cố Dịch Hằng vừa dứt lời, con trai út nhà họ Trình, Trình Chính Hiến, liền gọi điện cho tôi.


Đã gần một giờ sáng rồi, một người đàn ông còn gọi điện cho cô gái mình có thiện cảm, không cần nghĩ cũng biết, tên đàn ông này chắc chắn là máu dồn lên não rồi.


Thế nhưng, ngay lúc đó tôi lại muốn hiểu rõ tình cảm của Cố Dịch Hằng, nên tôi đã nghe máy.


Tiếng nhạc ồn ào từ bên Trình Chính Hiến xuyên thẳng qua điện thoại vọng ra.


Anh ta say rồi, nói năng lè nhè, gào vào điện thoại: “Đường Niệm, anh thích em.”


Tiếng hò reo ở bên anh ta lớn đến mức khiến cả không gian trong xe trở nên chật chội ngột ngạt.


Tôi lén liếc nhìn Cố Dịch Hằng, biểu cảm của anh không hề thay đổi.


Ngay sau đó, Trình Chính Hiến lại hỏi tôi, cuối tuần có thể hẹn tôi đi ăn không.


Giọng điệu cợt nhả, thái độ phù phiếm.


Có người trêu chọc, có người la hét, cũng có người châm biếm.


Nghe ra rồi, đây là một cuộc cá cược.


Cá cược xem tôi, có thật sự kiêu ngạo khó theo đuổi như những người khác nói hay không.


Ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt Cố Dịch Hằng, anh nhíu mày.


Tôi mỉm cười với anh, buông thả bản thân, đồng ý qua điện thoại:


“Gửi thời gian, địa điểm cho em.”


Sau đó tôi hạ hoàn toàn cửa kính xe, không nhìn Cố Dịch Hằng nữa.


“Dù thích đến mấy thì cũng sẽ có ngày phai nhạt, hợp là được.”


Lời thì thầm rất khẽ nhanh chóng bị gió xé tan, thổi bay.


Nhớ lại vừa rồi cuộc cá cược với Lâm Nhiếp.


“Tin hay không thì tùy, anh trai cậu chắc chắn sẽ không cho cậu đi, dù cậu nói thế nào cũng vô ích.”


“Không tin.” Tôi trả lời rất khẳng định, nhưng tôi lại mong là Lâm Nhiếp nói đúng.


Có lẽ vì ghét dáng vẻ tỉnh táo của mình, sau khi bị Cố Dịch Hằng đưa về nhà, tôi lại chạy xuống hầm rượu uống thêm mấy chai rượu.


Chỉ lờ mờ nhớ rằng, là Cố Dịch Hằng đã bế tôi về phòng.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Anh Trai Em Gái
Tác giả: Kẹo Chanh Lượt xem: 35,025
Kết Hôn Xong, Nam Thần Đột ...
Tác giả: Mộc Mộc Lượt xem: 53,727
Kế Hoạch Câu Dẫn Ông Chủ
Tác giả: Miêu Tam Tuế Lượt xem: 60,609
Lời Thì Thầm Dịu Dàng Trong...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,733
Kết Hôn Giả Với Vị Hôn Phu
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 81,722
Xuyên Thành Món Quà Trên Gi...
Tác giả: Chúng Sinh Đồng Học Lượt xem: 8,378
Sau Khi Xuyên Thành Chị Gái...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,946
Anh Trai, Anh Nuông Chiều E...
Tác giả: Đường Đường Lượt xem: 27,603
Vô Tình Kết Hôn Chớp Nhoáng...
Tác giả: Quân Như Nguyệt Lượt xem: 34,763
Đang Tải...