17.
Sau khi hoán đổi linh hồn, cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là muốn khóc mà không có nước mắt. Miu Miu dùng cơ thể tôi, triệt để phóng thích bản năng của một con mèo.
Lúc ăn cơm, nó chui từ dưới cánh tay vào lòng Cố Minh, đường hoàng ngồi lên đùi anh. Há miệng giành lấy thức ăn trên tay Cố Minh.
Cố Minh bất đắc dĩ đưa thịt tôm đến bên miệng nó: “Miu Miu, từ từ thôi.”
Chú mèo con nuốt thịt tôm xong, vẫn chưa thỏa mãn còn liếm ngón tay Cố Minh. Điều đáng sợ hơn là, ngay cả sau khi hoán đổi linh hồn, cảm ứng đồng bộ giữa tôi và chú mèo con vẫn không biến mất.
Tôi cảm giác được dưới cơ thể mình, có một thứ nóng bỏng đang trỗi dậy.
Chú mèo ăn uống không ngoan, cứ vặn vẹo qua lại. Cái thứ đó, càng lúc càng nóng rực.
Rõ ràng đã đến mức này rồi, Cố Minh vẫn bình thản ăn uống, không hề lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào. Chỉ có đầu ngón tay hơi run run khi bóc tôm mới cho thấy một chút dị thường.
Mặt tôi nóng ran, may mắn là có lông mèo che đi, không đến mức quá mất mặt. Tôi giận dữ nhìn chú mèo con, vô cùng khó chịu. Thật là, nó chiếm hết lợi lộc, tôi chả được tí lợi lộc nào.
“Nào, Diệu Diệu cũng ăn.”
Ngón tay thon dài của Cố Minh cầm một miếng thịt tôm đưa đến trước mặt tôi. Tôi ngẩn ra, bụng quả thực rất đói, vì thế há miệng nuốt miếng tôm.
Tôm quá to, tôi chỉ có thể cắn nhỏ từng miếng trên tay anh.
Tôi cắm đầu ăn, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Cố Minh nhìn tôi vừa nóng bỏng vừa sâu thẳm.
Chờ tôi ăn xong.
Anh rút ngón tay bị tôi liếm, giọng hơi khàn.
“Ăn nữa không?”
18.
Để chăm sóc tôi và Miu Miu, Cố Minh đã đẩy lịch trình hôm nay, làm việc tại nhà.
Khổ nỗi, Miu Miu càng ngày càng náo động.
Cố Minh đang họp trực tuyến, nó cứ nhất quyết chạy đến bên cạnh, rồi thừa lúc Cố Minh không chú ý, dùng chân gạt chuột.
Cố Minh bất đắc dĩ ôm eo nó, giam nó trong lòng.
“Miu Miu, đừng quậy.”
Miu Miu nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: “Meo?”
Một lát sau, lại thừa lúc Cố Minh không chú ý, ấn loạn trên bàn phím, mở webcam. Bóng lưng tôi thoáng qua trên màn hình.
Các giám đốc điều hành bên kia mạng đồng loạt im lặng.
“Tạm dừng cuộc họp.”
Cố Minh dùng tay che webcam, tắt phần mềm hội nghị.
Xong rồi, trước đây đã vì Bành Lộ mà nhiều người trong công ty nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Lần này tôi càng không còn mặt mũi đi làm nữa.
Tôi đang dùng móng vuốt gõ chữ trên điện thoại anh.
【Anh mau nghĩ cách đi, không thể để nó cứ như vậy mãi được!】
Cũng không phải là không nghĩ đến việc quản nó. Nhưng lại không thể nhốt Miu Miu lại như một con vật nhỏ, dùng dây xích trói nó.
Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, không thể bị quấy rầy. Suy nghĩ hồi lâu, Cố Minh vào phòng lấy ra mấy chiếc cà vạt.
“Diệu Diệu, tôi có thể dùng cà vạt trói Miu Miu lại không?”
Thiếu nữ tai mèo bị Tổng tài bá đạo đè trên ghế sofa, dùng cà vạt quấn bốn chi. Tôi lập tức hình dung ra một cảnh tượng hoang đường và gợi cảm trong đầu, mặt đỏ bừng. Lén lút mắng chửi bản thân một câu, tôi mới miễn cưỡng kiềm chế được những suy nghĩ lung tung đó.
Tôi quay lưng lại gật đầu.
19.
Vừa mới trói xong, chuông cửa reo lên, Cố Minh đi mở cửa, ngoài cửa là Bành Lộ. Cô ta mặc một chiếc váy liền áo đỏ gợi cảm, ôm tài liệu, ánh mắt chứa xuân tình.
“Cố Tổng, tài liệu ngài cần.”
Lời còn chưa dứt, sau lưng Cố Minh truyền đến một trận bước chân nhẹ nhàng. Miu Miu không biết làm sao đã giãy thoát khỏi cà vạt. Từ phía sau nhảy lên lưng Cố Minh, hai chân vòng qua eo anh, miệng kêu "oao" một tiếng cắn vào cổ anh.
Thấy Bành Lộ ngoài cửa, Miu Miu nghiêng đầu, phát ra một tiếng đáng yêu: Meo~
Nụ cười trên mặt Bành Lộ lập tức đông cứng lại.
Cô ta chỉ vào “tôi”.
“Tô Diệu Diệu, cô sao lại ở đây?”
“Cố Tổng, loại phụ nữ này, vì muốn thăng tiến mà làm mọi cách, căn bản không xứng với ngài!”
Sắc mặt Cố Minh hoàn toàn trầm xuống. Anh che chở "tôi" ở phía sau, giọng nói không hề có một chút độ ấm nào.
“Bành Lộ, lo tốt việc của cô đi.”
“Nếu tôi còn nghe thấy những lời như vậy, thì biến ngay cho tôi.”
Đến thang máy, Bành Lộ lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ ngày đó vui vẻ chốn công sở với Tô Diệu Diệu... là Cố Tổng?”
【Hahaha, ai nói không phải chứ.】
【Nữ phụ nói sự thật rồi.】
【Nhưng đây thật sự là nữ phụ ác độc dễ bị tống cổ nhất mà tôi từng thấy, bảo biến là biến ngay.】
【Vì để giữ công việc lương 3 vạn NDT, sếp bảo biến thì phải biến thôi.】
Đợi người đi rồi, Cố Minh lôi tôi đang emo từ dưới ghế sofa ra, hỏi: “Diệu Diệu, cô không sao chứ?”
Lại một lần nữa gánh tội thay.
Tôi lườm anh một cái yếu ớt, tha điện thoại tránh sang một bên. Tôi lên Tiểu Hồng Thư và Huhu hỏi nếu hoán đổi linh hồn với mèo con thì làm sao để đổi lại.
【Hahaha, lên Tiểu Hồng Thư hỏi, cái mạch não của Bảo bối vô địch thật.】
【Chỉ có tôi đau lòng cho Bảo bối sao? Đứa trẻ đáng thương, chẳng được miếng ngon nào, nhưng lại chịu đủ tổn thất.】
Mạng xã hội nói đủ thứ. Nhưng không có một lời khuyên hữu ích nào.
Cuối cùng, tôi thấy một dòng bình luận.
【Thật ra đổi lại rất đơn giản, chỉ cần Bảo bối 'cắn chụt' một cái lên ngực Cố Minh là được.】
Tôi suy nghĩ một lúc, dùng điện thoại nhắn tin cho Cố Minh.
Cố Minh cau mày suy nghĩ một lát. Cuối cùng vẫn ôm tôi đến trước ngực, kéo áo ra.
Tôi rướn tới, há miệng, 'chụt' một cái. Cảm giác quen thuộc y như trong mơ, móng vuốt tôi theo bản năng bắt đầu "nhào bột".
Cơ bắp Cố Minh căng lên, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp không đứng đắn.
【Chậc chậc, cái âm thanh kích thích này, nam chính sướng rồi nha.】
【Chứ sao, vừa nghĩ đến người "chụt" mình là Bảo bối, nam chính lại bắt đầu "thăng cờ" rồi.】
Tôi mới phát hiện, móng sau của tôi giẫm phải một vật cứng ngắc, lập tức cứng đờ. Thế nhưng, tôi đã 'chụt' gần như muốn lột da Cố Minh rồi mà vẫn chưa đổi lại được.
Tôi gõ chữ trên màn hình: Mấy người lừa tôi!
【Hahaha, Bảo bối giờ mới phát hiện hả?】
【Tôi vừa nhịn cười nãy giờ, dáng vẻ Bảo bối nghiêm túc 'chụt chụt chụt' đáng yêu chết đi được.】
【Thật ra Bảo bối chẳng cần làm gì cả, hoán đổi linh hồn chỉ có thời hạn 3 tiếng, hết giờ là tự động đổi lại thôi.】
Khốn kiếp!
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗