Chương 5
Đăng lúc 11:56 - 26/10/2025
1,758
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Nhấp vào nút TIẾP TỤC ĐỌC TRUYỆN để mở trang quảng cáo. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

9


 


Tôi nghi hoặc quay đầu lại. Thấy Lâm Nhượng đứng ngoài cửa khu tập thể thanh niên trí thức, dùng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn chằm chằm vào tôi.


 


Tôi sững người rồi nhanh chóng phản ứng lại.


 


Lâm Nhượng đã nghe thấy những gì tôi vừa nói. Anh ấy tưởng tôi yêu Giang Hãn sâu đậm, còn lấy tiền và phiếu tem của anh ấy đi nuôi Giang Hãn.


 


Tim tôi đập loạn xạ.


 


Nếu Lâm Nhượng lúc này nói ra chuyện chúng tôi đã kết hôn. Giang Hãn sẽ biết những lời tôi vừa nói là lừa anh ta, và sẽ không trả lại đồng hồ đeo tay và radio cho tôi.


 


Tôi quyết định tìm cách đuổi Lâm Nhượng đi trước, vội vàng nhét túi vải vào túi áo, đi đến trước mặt Lâm Nhượng nói:


 


“Anh không được nói gì hết.”


 


“Anh về nhà trước đi.”


 


“Tối em sẽ giải thích với anh sau.”


 


Lâm Nhượng đứng bất động, im lặng nhìn tôi, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo thấu xương. Giang Hãn càng nhìn càng khó hiểu, cũng đi tới hỏi tôi.


 


“Anh ta đến tìm em hả?”


 


“Sao anh ta nhìn em bằng ánh mắt đó?”


 


“Anh ta bắt nạt em à?”


 


Tôi lắc đầu.


 


“Không có.”


 


Nhưng Giang Hãn dường như không tin. Dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Nhượng.


 


Lâm Nhượng lập tức nhìn lại Giang Hãn.


 


Lâm Nhượng cao hơn Giang Hãn, thân hình lại vạm vỡ hơn, những đường gân xanh nổi lên trên cổ và cánh tay anh vừa hoang dã vừa ngang tàng, mang đầy cảm giác hung hăng, muốn xâm chiếm.


 


Ánh mắt nhìn Giang Hãn lại càng chất chứa sự đe dọa áp đảo và sát khí.


 


Tôi giật mình.


 


Giang Hãn là loại đàn ông tồi tệ đó, anh ta sống hay chết tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng Lâm Nhượng vốn đã có gia cảnh không tốt, nếu còn dính vào chuyện tranh chấp, giết người thì coi như xong đời.


 


Thấy chiến hỏa sắp bùng nổ, mà Lâm Nhượng lại không chịu đi, tôi quay sang thúc giục Giang Hãn rời đi.


 


“Anh về phòng trước đi.”


 


“Em có chút chuyện với Lâm Nhượng.”


 


Giang Hãn nhíu mày.


 


“Chuyện gì?”


 


Vừa dứt lời, bên ngoài cổng xuất hiện một nhóm thanh niên trí thức tan ca buổi trưa, vừa thấy ba chúng tôi, họ lập tức phấn khích, buôn chuyện không ngại lớn tiếng nói:


 


“Dương Nhu Nhu, hôm nay tôi đi làm, nghe dân làng nói tối qua cô vào phòng Lâm Nhượng, cô thật sự đã ngủ chung giường với Lâm Nhượng sao?”


 


"Tin tôi nghe còn điên rồ hơn, bảo cô và Lâm Nhượng đã cưới nhau rồi, chẳng biết đứa khốn kiếp nào lại đi bịa đặt về cô như vậy, ai mà chẳng biết cô thề không lấy ai ngoài Giang Hãn chứ."


 


"Ê, đây chẳng phải Lâm Nhượng sao? Lâm Nhượng, cậu đến đây làm gì? Cậu thật sự qua lại với Dương Nhu Nhu rồi à?"


 


"Giang Hãn, anh có vấn đề gì à? Sao Dương Nhu Nhu có anh rồi mà vẫn tìm Lâm Nhượng?"


 


Lâm Nhượng nhìn chằm chằm vào đám thanh niên trí thức.


 


Có lẽ vì mọi người đều từng nghe nói Lâm Nhượng đánh nhau rất hung dữ.


 


Đám thanh niên trí thức sợ hãi lập tức im bặt.


 


Giang Hãn mặt mày khó coi, thần sắc nghiêm trọng hỏi tôi:


 


"Đêm qua em rốt cuộc ngủ ở đâu?"


 


Sự việc đã đến nước này, tôi cũng không cần giả vờ với Giang Hãn nữa, nói thẳng:


 


"Nhà Lâm Nhượng."


 


Giang Hãn:!!!


 


Cả đám thanh niên trí thức:!!!


 


Giang Hãn lo lắng hỏi tôi:


 


"Vậy anh ta có ức hiếp em không?"


 


"Không."


 


"Em đừng gạt anh, em xinh đẹp hấp dẫn thế này, đến nhà anh ta chẳng khác nào dê vào miệng cọp, làm sao anh ta có thể bỏ qua cho em?"


 


Giang Hãn càng nói càng nổi nóng, ngước mắt nhìn Lâm Nhượng.


 


Khi thấy vết cào trên vai Lâm Nhượng, mắt anh ta chợt đỏ hoe, gầm lên như muốn nứt cả khóe mắt:


 


"Cậu thật sự ức hiếp cô ấy rồi!"


 


"Mẹ kiếp, đây là h/iếp d/âm, tôi nhất định đưa cậu ra pháp trường!"


 


Lâm Nhượng khẽ cong môi, bình thản nhìn tôi và Giang Hãn, ánh mắt nửa chế giễu nửa mỉm cười.


 


Tôi?


 


Anh không phải là người có tính khí rất tệ sao?


 


Tại sao giờ bị người ta oan uổng như vậy mà không biết nổi giận, cũng không biết giải thích, còn đứng đây cười cợt một cách vô tư?


 


Tôi thực sự không thể chịu đựng thêm nữa.


10


 


Tôi tiến lại, dịu dàng nói với Lâm Nhượng: "Chồng ơi, anh nói gì đi chứ."


 


Cơ thể cao lớn và lỏng lẻo của Lâm Nhượng ngay lập tức trở nên căng cứng và đứng thẳng, tai anh ửng đỏ như màu lúa mì, có chút không thể tin được nhìn tôi.


 


Giang Hãn cuống quýt, đau khổ nhìn tôi.


 


"Nhu Nhu, em đang nói gì vậy?"


 


"Có phải ann ta đánh em, uy hiếp em không?"


 


"Để anh xem em có bị thương không."


 


Giang Hãn đưa tay ra, định kéo cánh tay tôi để kiểm tra.


 


Nhưng anh còn chưa chạm được vào tôi. Lâm Nhượng, người vừa nãy còn đứng yên, đột nhiên kéo tôi vào lòng.


 


Tay Giang Hãn hụt hẫng, anh ta muốn kéo tôi ra khỏi vòng tay Lâm Nhượng, nhưng bị Lâm Nhượng nắm lấy cánh tay và vặn mạnh, đau đến mức mặt trắng bệch, phát ra tiếng kêu "Ái chà" thảm thiết.


 


Sợ Giang Hãn bị gãy tay, Lâm Nhượng sẽ phải bồi thường tiền thuốc men, tôi nói với Lâm Nhượng:


 


"Thôi được rồi, anh buông anh ta ra đi."


 


Lâm Nhượng liếc nhìn tôi rồi thả tay ra. Giang Hãn vừa xoa cánh tay mình, vừa tức tối nói:


 


"Nhu Nhu, em qua đây."


 


Tôi rất bực bội.


 


"Qua đó làm gì?"


 


"Lâm Nhượng là chồng tôi, tôi không ở bên anh ấy thì lẽ nào ở bên anh?"


 


Giang Hãn sững sờ vài giây.


 


"Em thật sự kết hôn với anh ta rồi sao?"


 


"Ừ."


 


"Em điên rồi à? Chỉ vì muốn chọc tức anh mà em kết hôn với một người như vậy? Chẳng lẽ em không biết gia cảnh của anh ta không tốt sao, anh ta làm việc dơ bẩn nặng nhọc nhất trong làng mà chỉ kiếm được công điểm thấp nhất, anh ta còn chẳng nuôi nổi mình thì nuôi em bằng cách nào!"


 


Tôi hít một hơi thật sâu, không giữ hình tượng mà mắng:


 


"Anh mới điên ấy!"


 


"Tôi lấy anh ấy thì liên quan gì đến anh."


 


"Lâm Nhượng dù gia cảnhkém, nhưng anh ấy chăm chỉ chịu khó, tự nuôi mình cao to khỏe mạnh! Anh bị mù rồi nên mới nghĩ anh ấy không tự nuôi nổi."


 


"Với cả, tôi không cần đàn ông nuôi, đừng quên lúc anh yêu tôi, là tôi nuôi anh đấy!"


 


"Anh mau trả lại hết những thứ tôi đã tặng anh, đừng để tôi và mọi người khinh thường anh!"


 


Giang Hãn học cùng trường với tôi, trông thư sinh trắng trẻo, văn chương viết rất hay, tôi thấy anh ta rất có tài năng nên mê mẩn anh ta như điên.


 


Sau khi biết hoàn cảnh gia đình anh ta không tốt, tôi mang cơm trưa từ nhà đi cho anh ta, tặng anh ta đủ loại phiếu tem và tiền bạc, tóm lại là có thứ gì tốt, tôi đều dâng hiến như báu vật.


 


Giang Hãn có lẽ cũng nhớ lại những chuyện này, mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng khó coi.


 


Mãi lâu sau mới thốt ra được một câu:


 


"Tôi sẽ trả lại cho em!"


 


"Nhưng Lâm Nhượng vừa nghèo vừa hung dữ, gia cảnh lại kém, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của em, căn bản không xứng với em, em thật sự không thể ở bên anh ta!"


 


Bàn tay Lâm Nhượng buông thõng bên hông từ từ siết chặt.


 


Có thể thấy anh ấy rất để tâm đến những lời của Giang Hãn, nhưng lại cảm thấy Giang Hãn nói đúng, nên không có lời nào phản bác.


 


Tôi đưa tay nắm lấy tay Lâm Nhượng, ngạo nghễ nói với Giang Hãn:


 


"Lâm Nhượng xứng với tôi, anh ấy xứng với tôi tám trăm lần còn dư sức."


 


"Không như anh, đồ mặt trắng, thằng ăn bám, yêu đương mà còn phải để tôi nuôi!"


 


Lòng bàn tay khô ráo và rộng lớn của Lâm Nhượng nhẹ nhàng bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, anh khẽ cong môi cười.


 


Giang Hãn tức đến trắng mắt, cố tình khiêu khích Lâm Nhượng:


 


"Cậu đắc ý cái gì?"


 


"Người trong vùng này, ai mà không biết Nhu Nhu yêu tôi đến mức bán cả suất công việc để ở bên tôi."


 


"Bây giờ cô ấy nói những lời này, chỉ là vì tôi đã đá cô ấy, nên cô ấy lấy cậu ra để chọc tức tôi, muốn tôi ghen tuông mà theo đuổi lại cô ấy thôi."


 


"Chỉ cần tôi và cô ấy quay lại, cô ấy sẽ lập tức đá cậu!"


 


Lâm Nhượng không giận mà bật cười, đôi mắt sáng ngời như đá hắc diệu thạch, nhìn thẳng vào tôi.


 


"Tôi yêu Nhu Nhu, tôi tôn trọng và phối hợp với mọi quyết định của em ấy."


 


Tôi ngạc nhiên đến mức quên cả chớp mắt.


 


Lâm Nhượng yêu tôi ư?


 


Anh ấy thật sự yêu tôi sao?


 


Dù không chắc lời anh ấy nói là thật hay giả, nhưng tôi nghe xong cảm thấy trong lòng mềm nhũn.


 


Giang Hãn như đấm vào đống bông, tức giận không chịu được, quăng lại một câu, "Vậy thì chúng ta cứ chờ xem" rồi bỏ đi.


 


Đám thanh niên trí thức hóng chuyện cũng lần lượt vào nhà, chỉ còn lại tôi và Lâm Nhượng đứng ở cổng sân.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Sau Khi Về Nông Thôn, Tôi Đ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 11,437
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,214
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,435
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Đang Tải...