3
Anh ấy dẫn tôi đến đội sản xuất xin giấy giới thiệu kết hôn, rồi đưa tôi đến huyện đăng ký kết hôn. Sau đó anh ấy cầm phiếu và tiền, mua một đống đồ ăn thức uống, đồ dùng ở hợp tác xã mua bán, nói là để chúc mừng tân hôn.
Đáng lẽ tôi đã rất vui.
Nhưng buổi tối, khi Triệu Viễn đến nhà tìm Lâm Nhượng, tôi lại do dự.
Lúc đó, tôi ngồi nghỉ trong phòng.
Lâm Nhượng và Triệu Viễn ở trong bếp. Mặc dù có khoảng cách, nhưng nhà cửa cách âm không tốt.
Tôi nghe thấy Triệu Viễn hỏi Lâm Nhượng.
“Cậu thật sự cưới con bé kia rồi sao?”
“Ừ.”
“Thế còn thằng công tử bột kia của nó thì sao?”
“Cô ấy nói chia tay rồi.”
“Bọn nó yêu nhau sâu đậm thế, sao có thể nói chia tay là chia tay ngay được. Theo tôi thấy, con bé này chỉ muốn lừa công điểm và tiền bạc của cậu, để nuôi sống bản thân và thằng công tử bột kia thôi.”
Tôi cạn lời.
Sao tên Triệu Viễn này lại nghĩ tôi xấu xa đến thế!?
Lâm Nhượng không trả lời.
Triệu Viễn lại nói tiếp.
“Bao năm nay, phụ nữ trong thôn ngoài mặt thì chê cậu, nhưng sau lưng lại tìm mọi cách quyến rũ cậu, nhưng cậu chẳng để mắt đến ai.”
“Đặc biệt là mụ góa phụ Vương kia, nửa đêm chui vào chăn của cậu đòi ngủ miễn phí, vậy mà cậu lại ném cả người lẫn chăn ra ngoài.”
“Tôi thấy cậu thật sự không ham sắc, sao cậu lại cưới con bé kia?”
Lâm Nhượng không hề bộc lộ cảm xúc.
“Muốn cưới thì cưới thôi.”
Triệu Viễn ho khan một tiếng.
“Trong lòng nó có thằng công tử bột kia, chắc là không chịu để cậu đụng vào đâu.”
“Dù nó có để cậu đụng vào, thì cái thân hình nhỏ nhắn mềm yếu như đậu phụ của nó, sao chịu nổi thể lực khác thường của cậu.”
“Nếu cậu làm một lần, nó dù không chết cũng mất nửa cái mạng.”
“Tôi thấy hai người chẳng hợp nhau chỗ nào cả, thôi thì nhanh chóng ly hôn đi.”
Giọng Lâm Nhượng lạnh lùng, mang theo cảm giác áp bức.
“Câm miệng.”
Triệu Viễn mang ý định lấy lòng.
“Cậu đừng giận, tôi cũng là vì tốt cho cậu thôi.”
“Vợ là phải cưới người có thể gánh vác nửa bầu trời.”
“Nếu cô ấy chẳng làm được gì, còn phải thờ cúng như tổ tông, thì chẳng phải thành gánh nặng của cậu sao?”
Giọng Lâm Nhượng trầm thấp.
“Lo cho bản thân cậu đi, chuyện của tôi, không cần cậu bận tâm.”
Triệu Viễn cười gượng gạo, chẳng mấy chốc thì bỏ đi.
4
Trong lòng tôi lại không thể bình tĩnh. Trước đây ở thành phố, tôi xinh đẹp lại có công việc chính thức, là miếng mồi ngon trong mắt đàn ông. Nhưng ở vùng quê này, tôi chẳng có tài cán gì, lại còn cần ăn cần mặc, đã thế còn nói rõ là không muốn làm việc.
Lâm Nhượng, liệu anh ấy có hối hận khi cưới tôi không?
Tôi chìm vào suy nghĩ.
Cho đến khi Lâm Nhượng lần lượt đặt thịt gà rừng, thịt kho tàu, canh trứng gà, cải trắng, cơm trắng lên trước mặt tôi.
Đã quá lâu rồi tôi không được ăn thịt, thậm chí là không được đụng đến dầu mỡ. Tôi nhìn hai món thịt mắt sáng rỡ, điên cuồng nuốt nước bọt.
“Ăn đi.”
Có câu nói của Lâm Nhượng.
Tôi lập tức gắp một cái đùi gà lớn, ăn ngấu nghiến như không có ai ở đó……
Không biết qua bao lâu, tôi thấy ánh mắt nóng bỏng của Lâm Nhượng dán chặt lên mặt tôi.
Tôi dừng miệng lại.
Giật mình nhận ra mình đã chén sạch gần hết tô thịt gà rừng và thịt kho tàu. Còn Lâm Nhượng, anh ấy chỉ ăn một ít rau và canh trứng.
Tôi ngượng muốn chết, vội vàng xin lỗi.
“Xin lỗi anh, em lỡ ăn hết thịt mất rồi.”
May mắn thay Lâm Nhượng không trách tôi. Ngược lại, trong mắt anh ấy còn lộ ra sự xót xa và cưng chiều.
“Vốn dĩ là làm cho em mà.”
“Nếu em thích ăn, lần sau anh sẽ làm tiếp cho em.”
Hì hì, anh ấy thật tốt bụng.
“Vậy em đưa phiếu thịt của em cho anh.”
Tôi thò tay vào túi áo tìm phiếu.
Ơ.
Không có.
Tôi mới nhớ ra, tôi đã đưa phiếu thịt cho Giang Hãn rồi.
Thực tế, tôi tiết kiệm hết mức, đưa hơn nửa số phiếu hàng tháng cho Giang Hãn. Mà Giang Hãn lại dùng nó để lấy lòng Lưu Tiểu Lị.
Thật là tức chết tôi mà!!!
Tôi hậm hực nói:
“Tạm thời em không có, lần sau em sẽ đưa phiếu cho anh.”
Lâm Nhượng đứng dậy, lấy ra một túi vải từ trong tủ đưa vào tay tôi.
“Đây là số phiếu và tiền anh tích cóp được, giao hết cho em giữ.”
Tôi ngẩn người, mở từng lớp túi vải ra, quả nhiên bên trong là một xấp phiếu và tiền dày cộp. Không ngờ Lâm Nhượng lại hào phóng như vậy, giao hết gia tài cho tôi.
Tôi cười híp mắt. Thấy trời đã tối, tôi chào tạm biệt anh ấy.
“Được, em sẽ giữ gìn cẩn thận. Vậy em đi đây.”
“Đi? Em định đi đâu?”
“Về khu thanh niên trí thức chứ, trời hơi tối rồi, em phải về thôi, mai gặp lại anh nhé.”
Lâm Nhượng ngẩn ra, có chút không tự nhiên hỏi.
“Đây là đêm tân hôn của chúng ta, em không ngủ cùng anh sao?”
“Hả? Sao lại thế được, em không ngủ với anh đâu.”
Tôi còn chưa từng ngủ với đàn ông bao giờ, nhưng tôi chợt phản ứng lại. Tôi và Lâm Nhượng đã kết hôn, ngủ cùng nhau là chuyện bình thường.
Thế nhưng tôi và anh ấy không thân, ngủ cùng nhau chẳng phải là vô cùng ngượng nghịu sao. Hơn nữa, tôi nhớ Triệu Viễn đã nói thể lực của Lâm Nhượng khác thường.
Nếu Lâm Nhượng muốn làm chuyện vợ chồng với tôi, với cái thân hình to lớn vạm vỡ kia của anh ấy, chẳng phải sẽ đè bẹp hoặc làm tôi rã rời sao?
Chết tiệt!!!
Tôi thật sự hoảng loạn rồi.
Tôi coi như đã hiểu, vì để trốn việc, mình đã làm một chuyện điên rồ và bốc đồng đến mức nào.
Mặt Lâm Nhượng đột ngột lạnh đi.
“Em không muốn để anh chạm vào?”
“…”
“Là em đã đồng ý làm vợ chồng thật sự với anh, anh mới cưới em.”
Tôi cười gượng gạo.
“Xin lỗi anh, lúc đó em nghĩ vợ chồng thật sự chỉ là đi đăng ký kết hôn thôi.”
Lâm Nhượng cười khẩy một tiếng, khóe môi nhếch lên nụ cười châm biếm.
“Thanh niên trí thức trình độ cao từ thành phố đến, lại không hiểu thế nào là vợ chồng thật sự?”
“…” Ai quy định thanh niên trí thức là phải suy nghĩ mọi chuyện chu toàn chứ.
“Thôi được rồi, anh cũng không miễn cưỡng. Em đi đi, ngày mai chúng ta đi ly hôn.”
Mắt tôi chợt mở to.
“Ly hôn luôn sao?”
“Ừ.”
“Em không muốn ly hôn.” Ly hôn rồi, sẽ không còn ai giúp tôi làm việc đồng áng nữa.
“Vậy thì tắm rửa sạch sẽ, lát nữa ngủ với anh.”
Tôi!!
“Nhất thiết phải ngủ sao?”
Lâm Nhượng thở dài.
“Nếu em không cho anh chút lợi ích nào, anh cưới em làm gì? Tại sao lại để em không làm việc gì, nuôi không em sao?”
Anh ấy nói rất có lý. Tôi lại không thể phản bác được.
Tôi lại đánh giá kỹ Lâm Nhượng. Tuy anh ấy da có hơi đen một chút, nhưng ngũ quan lại cực kỳ đẹp trai, làm việc nhanh nhẹn, nấu ăn ngon miệng, cho tiền hào phóng… Đúng là một chỗ dựa không tồi.
Tôi khẽ nói đầy vẻ ngượng ngùng: “Vậy thì ngủ chung nhé.”
“Đã ngủ rồi thì không thể hối hận đâu, em chắc chắn đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ừm.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗