[Cứu mạng, bé cưng chưa đi, ở ngoài cửa nghe thấy những lời này thì đau lòng biết bao.]
[Tôi biết ngay nam chính rất để tâm việc bé cưng từng đính hôn với anh trai anh ấy mà, lại ghen rồi.]
[Tua nhanh đến đoạn làm bé cưng khóc, "anh trai tôi giỏi hơn hay tôi giỏi hơn" cảm ơn, thích xem.]
Tôi:?
Tôi cũng là một phần trong trò chơi của các người sao?
Thế giới này hơi không bình thường. Nhưng cứ kệ đi đã. Thời gian phá thai của tôi sắp đến rồi.
Sau khi ăn trưa với Tạ Doãn xong, anh ấy phải đi làm nên tôi chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Tạ Doãn nâng mặt tôi lên và hôn sâu.
“Bảo bối, em nói yêu đương thì phải nói ra, vậy còn em thì sao?”
Tôi buột miệng trả lời: “Ừ ừ, em biết rồi.”
Tôi có yêu đương quái đâu. Mặc kệ đi, không còn kịp giờ nữa rồi.
Tôi đẩy Tạ Doãn lần thứ ba, ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt anh ấy. Đồng tử của Tạ Doãn có màu đặc biệt sâu.
Mắt của hầu hết mọi người đều có màu nâu hoặc nâu sẫm. Thế nhưng mắt anh ấy lại đen tuyền.
Giờ phút này, trong đôi mắt đen ấy tràn ngập một nỗi buồn sâu thẳm. Anh ấy vén những sợi tóc lòa xòa của tôi ra sau tai, rồi buông tay.
Anh ấy cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt: “Lát gặp.”
Trời đất ơi, nếu muộn thì tôi phải đặt lại lịch hẹn, may mà anh ấy không nổi cơn khùng mà không cho tôi đi.
Tôi chào anh ấy: “Lát gặp.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ: [Đừng gặp nữa. Nữ chính của anh đã xuất hiện rồi.]
Đến bệnh viện, các dòng bình luận trên màn hình bắt đầu cãi vã.
[Không phải chứ, nữ phụ hạ tuyến nhanh vậy sao? Tôi nhớ là không có mà.]
[Hạ tuyến nhanh còn không tốt à? Nữ chính xuất hiện nam chính động lòng, tiếp theo không phải là nữ phụ mượn cớ đứa bé để dây dưa với nam chính sao.]
[Cái cốt truyện này thật sự phiền phức, chỉ muốn xem nam nữ chính ngọt ngào, nam chính tính tình thật tốt, vậy mà nhịn đến tám tháng mới ra tay với nữ phụ. Giờ xóa đoạn này đi tốt biết mấy.]
Thực tế là tôi đến sớm hơn một chút. Bác sĩ có việc bận nên tất cả mọi người đều phải đợi.
Tôi thích thú đọc các dòng bình luận chạy trước mặt.
[Trước đây tôi vẫn không hiểu, tại sao nữ phụ lại phải sinh đứa bé, cô ta đâu có yêu nam chính, rõ ràng là ham tiền thôi, không cần thiết phải sinh đứa bé.]
[Nam chính vì không muốn nữ phụ dây dưa nên đã cho cô ta không ít tiền, cô ta thấy chưa đủ nên muốn sinh con để kế thừa tài sản của nam chính, đúng là lòng người không đáy, muốn nuốt voi.]
Tôi:
Đúng thật.
Tôi lấy điện thoại ra.
Rõ ràng, cô gái tôi gặp ở công ty vừa nãy mới là đối tượng định mệnh của Tạ Doãn, còn tôi chỉ là một nữ phụ độc ác. Sớm muộn gì cũng phải hạ tuyến thôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để hạ tuyến sớm, sao có thể không nhân cơ hội này mà vớt vát thêm chút nữa chứ.
Tôi gõ bàn phím.
[Anh có thể thấy anh rất thích vị hôn thê của mình, anh cũng không muốn em phá hoại hai người đúng không? Cho em ít tiền bồi thường đi, nếu không thì đừng trách em quấy rầy anh đấy!]
Gửi tin nhắn xong, tôi đợi anh ấy chuyển khoản. Đáng tiếc Tạ Doãn hình như đang bận, không thèm để ý đến tôi. Tôi thất vọng đút điện thoại vào túi, đợi đến lượt gọi.
Giữa chừng chờ đợi quá lâu, tôi đi vệ sinh. Khi cúi đầu rửa tay, tôi đột nhiên bị một bàn tay bịt miệng và mũi.
Tôi mở to mắt nhìn vào gương, người đàn ông cao lớn phía sau lưng tôi đang ghì chặt tôi.
Anh ấy cụp mắt xuống, bàn tay còn lại vuốt ve bụng dưới của tôi.
Anh ấy nhẹ giọng nói: “Bảo bối, anh đã cho em cơ hội, tại sao em lại cứ muốn giấu anh chứ? Em không muốn con của chúng ta sao? Thật không ngoan chút nào…”
Bàn tay anh ấy trượt xuống, ấn vào chân tôi, giọng nói dịu dàng nhưng lại toát ra sự cố chấp và điên cuồng từ trong ra ngoài: “Có phải phải đánh gãy chân bảo bối, nhốt vào phòng, thì mới ngoan ngoãn sinh con cho anh không?”
Tôi khó nhọc cất tiếng: “Không, đừng…”
Tạ Doãn thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy.
Rốt cuộc là sai ở đâu? Chẳng lẽ là vì thời gian quá sớm?
Không có tôi – nữ phụ độc ác này – ra sức đẩy thuyền, tình cảm của Tạ Doãn đối với nữ chính lúc này chỉ mới nhen nhóm, còn dục vọng chiếm hữu đối với tôi vẫn chưa phai nhạt.
Hành động hiện tại của tôi hoàn toàn đang thách thức giới hạn của Tạ Doãn.
Tôi rùng mình. Xong rồi. Thôi rồi lượm ơi.
Không được, dù biết là xong rồi tôi cũng phải cố gắng một chút, cố gắng không để lại tổn thương vĩnh viễn.
Đợi đến khi tình cảm của nữ chính và Tạ Doãn thăng hoa, Tạ Doãn tự nhiên sẽ chán ghét tôi. Lúc đó tôi tự biết điều mà chủ động rời đi, vẫn còn có thể sống.
Tôi cúi đầu hôn lên lòng bàn tay Tạ Doãn.
“Tạ Doãn, đừng giận mà.”
Tôi ngẩng đầu, mềm mại nhìn vào Tạ Doãn trong gương.
Tạ Doãn đứng sau lưng tôi, tôi không nhìn thấy chính diện khuôn mặt anh ấy. May mà ở trước gương, anh ấy trong gương cũng đang nhìn tôi.
“Em không muốn đứa bé, nhưng mà, nhưng mà đó là vì…”
Đầu óc tôi quay cuồng, nhanh chóng nghĩ ra lý do. Nên có lý do gì đây?
Tôi nghĩ anh ấy không muốn, nên tự mình chủ động phá bỏ? Không được, mấy ngày trước anh ấy vừa nói muốn tôi sinh con cho anh ấy.
Tôi chưa sẵn sàng làm mẹ? Chưa sẵn sàng thì có thể bàn bạc, không đến mức không nói một lời mà phá bỏ.
Mang thai trước hôn nhân không tốt? Lý do này bỏ qua.
Chết tiệt, tôi không thể nào nói là sợ anh ấy giết tôi chứ. Nếu thế thì tôi sẽ chết thảm lắm.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗