Chương 4
Đăng lúc 10:03 - 22/10/2025
443
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!


Nhấp vào nút TIẾP TỤC ĐỌC TRUYỆN để mở trang quảng cáo. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

7


 


Cuối cùng tôi vẫn nhận lấy.


 


Khi tan học, tôi đang ngẩn ngơ nhìn bông hồng. Bỗng nhiên, có người ở cửa sau gọi tôi: "Lý Tiểu Miên, có người tìm cậu!"


 


Giọng người đó có chút không chắc chắn, ánh mắt nhìn tôi cũng rất kỳ lạ. Ánh mắt tôi vượt qua vai cậu ta, nhìn thấy Lục Liễm Tinh đang đứng ở cửa.


 


Tôi không để ý đến những ánh mắt kỳ lạ xung quanh.


 


Tôi đi thẳng tới: "Có chuyện gì vậy?"


 


Lục Liễm Tinh nhanh chóng kéo khóa áo đồng phục, từ bên trong lấy ra một túi nhựa, đặt vào tay tôi.


 


Trong mắt cậu ta ánh lên ý cười, dường như đã làm được điều gì đó rất đáng khen, đắc ý và mong chờ nhìn tôi: "Tôi đã hỏi rồi, cậu ta không đưa tiền cho cậu, bánh kếp, trả lại cậu."


 


Tôi có chút mơ hồ: "Hỏi ai?"


 


Lục Liễm Tinh kiên định nói: "Giang Trác."


 


Khoảnh khắc hiểu ra, tôi gần như tối sầm mặt mũi.


 


"Vẫn còn nóng hổi này, tôi để trong lòng đó."


 


Lục Liễm Tinh bảo tôi sờ thử cái túi.


 


Giọng điệu là sự đắc ý không thể che giấu.


 


Đại ca!


 


Cậu đã làm những gì vậy hả?


 


Rốt cuộc cậu đang đắc ý cái gì chứ?


 


Cậu còn dám thật sự đi hỏi nữa chứ!!!


 


Tôi thật sự bó tay rồi.


 


Hoàn toàn bó tay rồi.


 


Sau khi gào thét chửi mắng một trận trong lòng, tôi mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi: "Cảm ơn cậu nhé, bạn học Lục, làm tốt lắm."


 


Bạn học Lục được khen thì càng đắc ý hơn, nếu có đuôi chắc cậu ta sẽ vểnh tận trời mất.


 


"Không sao đâu."


 


Cậu ta nghiêm túc nhắc nhở tôi: "Lần sau nhất định phải thu tiền trước."


 


Cứ nói chuyện tiếp nữa là tôi thật sự sẽ ngất mất!!!


 


Xem ra phải đổi cách khác để cưa đổ Giang Trác rồi.


 


Nhưng tuyệt đối không thể dùng cách trắng trợn được, vạn nhất bị Lục Liễm Tinh phát hiện thì không phải là toang đời rồi sao?


 


Thế là tôi nhờ bạn cùng lớp lén lút gửi thư tình cho Giang Trác, gửi gần mười bức.


 


Đến nỗi phải dùng hết cả vốn liếng văn chương tích lũy bấy lâu của tôi, cuối cùng Giang Trác cũng đồng ý gặp tôi sau giờ học.


 


Nam chính Giang Trác trong lớp vừa đọc từng chữ một xong bức thư tình thứ mười.


 


Phía sau tờ giấy thư, khóe môi cậu ấy khẽ cong lên, ánh mắt ẩn chứa nụ cười không thể giấu được.


 


Sau đó, cậu ấy cẩn thận gấp từng tờ thư lại, đặt vào ngăn nhỏ trong cặp sách.


 


Có một bạn nam mắt tinh nhìn thấy, vội đuổi theo la lớn: “Ê anh Giang, cái gì đấy? Anh không phải là chưa bao giờ nhận thư tình sao?”


 


Một bạn khác nghe thấy, trêu chọc nói: “Cậu biết gì đâu, người trong lòng gửi thì đương nhiên phải nhận rồi, còn viết đến mười bức lận.”


 


Giang Trác không để ý đến ai cả.


 


Cậu ấy mượn một chiếc gương từ bạn nữ bàn trước. Đối diện với tấm gương bé tí tẹo, chưa bằng bàn tay, cậu ấy bắt đầu chật vật chỉnh sửa tóc.


 


Bài tập đã viết xong từ lâu.


 


Thời gian còn lại có chút khó khăn để trôi qua. Nhưng thời gian chờ đợi lại là ngọt ngào nhất.


 


Ngay giây đầu tiên chuông tan học vang lên, Giang Trác thoắt cái đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, đi thẳng ra ngoài lớp học.


 


Tuy nhiên, cậu ấy đã đợi ở cửa sau gần năm tiếng đồng hồ, Lý Tiểu Miên vẫn không hề xuất hiện.


 


8


 


Tiết học cuối cùng trước khi tan trường, tôi vốn định đợi chuông tan học vang lên là sẽ đi hẹn.


 


Ai ngờ bình luận nói hôm nay Lục Liễm Tinh bị sốt, vì muốn mang hoa cho tôi mà vẫn kiên quyết cố gắng đến trường. Buổi chiều cậu ta thật sự không thể trụ nổi nên đã xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi.


 


Nhưng thật trùng hợp là ông bố thích uống rượu và đánh người của Lục Liễm Tinh hôm nay sẽ trở về.


 


Đúng lúc Lục Liễm Tinh bị sốt không có sức phản kháng, bị đánh gần chết, ngã lăn ra đất không ai ngó ngàng.


 


Càng khiến hận ý và tuyệt vọng trong cậu ta sâu sắc hơn.


 


Ngày hôm sau, khi cơ thể đỡ hơn một chút mà lại bị đánh, cậu ta đã nhặt con dao giấu dưới gối lên, không chút do dự mà đâm ông bố, nhưng không đâm chếc.


 


Bị ông bố tống vào tù một thời gian, cũng vừa hay bỏ lỡ kỳ thi đại học.


 


Khi nhìn thấy diễn biến trong bình luận, tôi gần như muốn nhảy dựng lên.


 


Đúng vậy.


 


Lý Tiểu Miên tôi với tinh thần chính nghĩa bùng nổ lại online một cách mất kiểm soát rồi.


 


Chưa đợi chuông tan học, tôi ném bút xuống rồi chạy đi tìm Lục Liễm Tinh. May mắn là tôi đã tìm thấy cậu ta giữa đường.


 


“Lục Liễm Tinh!”


 


Tôi thở hổn hển gọi cái bóng dáng yếu ớt đến mức gần như loạng choạng kia. Bóng lưng thiếu niên cứng đờ một thoáng, dường như không thể tin nổi.


 


Tuy nhiên, giây tiếp theo, cậu ta lại cất bước chầm chậm đi về phía trước.


 


Bình luận bật ra.


 


[Hahaha, phản diện chắc tưởng mình sốt đến hồ đồ rồi, lại còn nghe thấy ảo giác là giọng nói của vợ.]


 


[Phản diện: Chắc là mình nghĩ nhiều quá, vợ đang trong giờ học, sao có thể xuất hiện ở đây được.]


 


Tôi giận vì không được như ý mà lại gọi một tiếng nữa.


 


“Lục Liễm Tinh!”


 


Lần này cậu ấy nghe rõ, chợt quay phắt người lại. Đôi mắt dưới vành mũ như vừa được rửa qua, đen láy và sáng rực. Tôi chạy đến, chống nạnh thở mấy hơi, mới ngẩng đầu lên.


 


“Haha, cái đó… nghe bạn học nói cậu bị bệnh, ở nhà không ai chăm sóc, hay là, đến nhà tôi ở tạm đi?”


 


Nói xong tôi cảm thấy có lẽ hơi quá đột ngột, bèn nói thêm một câu.


 


“À, vừa hay mẹ tôi biết cậu thích ăn món bánh kếp tôi làm, bà ấy lại vừa sáng tạo ra mấy hương vị mới, muốn mời cậu đến thử.”


 


“Được không?”


 


Người trước mắt dường như đứng đờ người, bất động. Tôi hơi lo lắng kéo tay áo Lục Liễm Tinh.


 


“Đi thôi, về nhà tôi đi, được không?”


 


Bình luận lướt qua trước mắt tôi.


 


[Haha, phản diện đơ rồi, cứ như vừa bị một giải thưởng lớn giáng thẳng vào đầu vậy, từng chữ đều nghe hiểu, sao ghép lại với nhau lại không hiểu gì hết nhỉ?]


 


[Thật sự là vợ đang nói chuyện sao?]


 


[Vợ thật sự muốn mời cậu ấy về nhà sao?]


 


[Thôi rồi, chắc trong tai phản diện thì nữ phụ muốn mời cậu ấy về ra mắt gia đình rồi.]


 


Một lúc lâu sau, ánh mắt ngây dại của Lục Liễm Tinh cuối cùng cũng chầm chậm di chuyển, dừng lại trên khuôn mặt tôi.


 


“Được.” Cậu ấy nói.


 


9


 


“Mẹ ơi, con về rồi!”


 


May mà mẹ tôi rất biết giữ thể diện. Bà vội đỡ lấy cậu thiếu niên đang run rẩy.


 


“Ôi, sao lại sốt cao thế này? Cháu à, nhiệt độ cao thế này rồi còn đi học làm gì? Không biết sức khỏe quan trọng à?”


 


Bà để Lục Liễm Tinh lên ghế sofa trước, vừa lải nhải dọn dẹp phòng khách, trải giường, vừa chỉ huy tôi đi rót nước tìm thuốc.


 


Mười phút sau, thiếu niên gầy gò được đặt trong chăn bông mềm mại, cuộn tròn như một con sâu bướm.


 


Bà nghe tôi kể về thân thế của Lục Liễm Tinh, xót xa không biết phải làm sao.


 


“Hai ngày nay, cứ ở nhà dì đi!”


 


Bà hào khí ngất trời vỗ vỗ ngực.


 


“Dì sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu!”


 


Lục Liễm Tinh bị quấn kín mít chỉ lộ ra đôi mắt. Cậu ta nhìn mẹ tôi đang đeo tạp dề, cùng tôi tay chân luống cuống pha thuốc.


 


Không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt cậu ta chầm chậm, chầm chậm chớp chớp.


 


Sau khi uống thuốc xong, cậu ta vừa định nằm xuống lại, thì nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài.


 


“Miên Miên à, xem bố mang gì ngon về cho con này?”


 


Là bố tôi về rồi.


 


“Ê sao không có ai hết vậy, đi đâu rồi? Có phải đang chơi trốn tìm với bố không? Miên Miên? Vợ ơi!”


 


Không nghe thấy ai trả lời.


 


Ông tiếp tục ủy khuất gào lên, giống như một chú husky bị bỏ rơi: “Vợ ơi? Miên Miên? Á á á á á!”


 


Mẹ tôi không chịu nổi nữa, đặt bát xuống: “Kêu gì mà kêu? Ở đây này!”


 


Bố tôi chu môi đi vào: “Sao không trả lời tôi? Tôi giận rồi đó, phải có một nụ hôn mới chịu thôi.”


 


Vừa bước vào, ông ấy và thiếu niên đang ngồi trên giường bốn mắt nhìn nhau.


 


Cả hai người cùng lúc mở to mắt.


 


Toang rồi.


 


Quên mất chưa nói với bố.


 


Đưa một thiếu niên xa lạ về nhà trắng trợn thế này, ông ấy sẽ không đuổi ra ngoài chứ?


 


Mấy giây sau, trong không khí căng thẳng…


 


Bố tôi mở miệng, ông ấy đưa tay chỉ vào.


 


“Sao lại đắp chăn màu hồng cho con trai?”


 


Mẹ tôi: “…”


 


Tôi: “…”


 


Lục Liễm Tinh: “^-^”


 


Quên mất bố tôi cũng không được bình thường cho lắm!


 


Cuối cùng bố mẹ tôi, hai vợ chồng ôm đầu cùng nhau xót xa nhìn Lục Liễm Tinh: “Một đứa bé tốt thế này, mình nói xem chuyện này là thế nào chứ!?”

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Nam Chính Chưa Đổ, Phản Diệ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,273
Ngỡ Là Gà Mờ, Ai Ngờ Sói Già
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 187,139
Thừa Tướng Xin Đừng Sờ Nữa,...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 46,313
Vật Nhỏ Mềm Mại Của Đại Đội...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 133,851
Kết Hôn Với Nam Chính H Văn...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 52,596
Sau Khi Gả Vào Hào Môn
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 30,088
Ông Chồng Ảnh Đế Cực Phẩm X...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,727
Sau Khi Sếp Nghe Được Tiếng...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 14,566
Người Chồng Hào Môn Yếu Đuố...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 13,445
Đang Tải...