Chương 1
Đăng lúc 10:03 - 22/10/2025
318
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!


Nhấp vào nút TIẾP TỤC ĐỌC TRUYỆN để mở trang quảng cáo. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Để tán đổ nam chính, ngày nào tôi cũng lén bỏ bữa sáng tự làm vào hộc bàn của cậu ấy. Cho đến một ngày, trước mắt tôi xuất hiện một loạt bình luận:


 


[Ối giời ơi nữ phụ, cậu bỏ lâu thế rồi mà không phát hiện mình bỏ nhầm à?]


 


[Đó là hộc bàn của phản diện mà!]


 


[Nhưng mà mấy ông có để ý không, từ lúc nữ phụ bỏ nhầm bữa sáng, phản diện vốn nghèo đến mức không đủ ăn, gầy như que củi vậy mà lại mập lên một chút rồi kìa.]


 


[Chuẩn rồi còn gì, người ta nữ phụ coi sandwich như con lừa, món nào cũng nhét vào, thiếu điều nhét luôn cả mình vào đó thôi.]


 


[Haizzz, chỉ tội nghiệp cái tên phản diện này, còn tưởng nữ phụ thật sự thích mình, ai dè người ta chỉ bỏ nhầm thôi.]


 


Bước chân tôi vừa ra khỏi lớp bỗng khựng lại, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy ở hành lang không xa, một thiếu niên âm trầm, gầy gò, đang nhìn tôi với đôi mắt sáng rực.


 


1


 


Khi Hệ thống tìm thấy tôi, tôi đang giúp mẹ bán bánh kếp trước cổng trường.


 


Nó nói tôi là nữ chính, nhiệm vụ là công lược nam chính, đừng lãng phí thời gian ở đây.


 


Trong làn khói dầu mỡ bắn ra tứ tung, tôi không ngẩng đầu lên: "Bánh kếp phô mai xúc xích, một suất không?"


 


Hệ thống: "Cô có biết công lược thành công sẽ có tiền không?"


 


Tôi nhanh nhẹn tháo tạp dề ra khỏi eo: "Không nói sớm, nào, chúng ta ngồi lại tâm sự chút."


 


Theo đuổi người khác thì tôi không giỏi lắm, thứ duy nhất tôi biết làm là bánh kếp.


 


Hệ thống, một vua FA chính hiệu, hiến kế cho tôi, "Đơn giản thôi, cô cứ tặng bữa sáng cho cậu ta mỗi ngày, thu hút sự chú ý của cậu ta."


 


Thế là tôi thành thạo làm một suất bánh kếp, tự tin tràn đầy đi về phía lớp của nam chính.


 


Hệ thống ngăn tôi lại: "Đồ ngốc, cô điên rồi à? Cô xem người ta tặng nam chính cái gì kia kìa!?"


 


Vừa nói xong, nó chiếu một bức ảnh ngay trước mắt tôi. Nào là bánh kem dâu tây hình con thỏ tự tay làm, sô cô la hình thù hoa hoè hoa sói, thậm chí còn có cả bít tết mì Ý được làm thành hình trái tim công phu, hoàn toàn không hợp với suất bánh kếp đầy mùi dầu mỡ của tôi.


 


Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới vỡ lẽ, thì ra là phải tặng đồ Tây.


 


Sandwich cũng là đồ Tây.


 


Nhưng sau khi làm theo video hướng dẫn, tôi thấy nó cứ không đúng kiểu gì, cứ thấy đơn điệu quá.


 


Một lá xà lách, một lát giăm bông, một lát cà chua.


 


Thế này ăn sao mà no?


 


Mấy người nhà giàu đúng là bày vẽ!


 


Tôi sẽ làm cho nó trông "thật" hơn. Thế là tôi cho hết các nguyên liệu làm bánh kếp đã chiên sẵn vào.


 


Thịt gà rán thơm lừng, sườn heo mềm mọng hấp dẫn, thịt xông khói mỡ tươm tươm, xúc xích vua chả ai từ chối được…


 


Cuối cùng là một gói mì cay Vệ Long mà tôi yêu thích nhất.


 


Tin tôi đi, không ai có thể từ chối được đâu.


 


Cắn một miếng, ngon đến mức bên cạnh có người chếc cũng chẳng hay biết gì.


 


Cuối cùng, tôi cẩn thận đặt chiếc "sandwich" căng phồng, đầy ắp nguyên liệu vào trong túi giấy "Bánh Kếp trứ danh Lý gia", rồi cho vào túi nilon.


 


Hệ thống nhìn xong im lặng một lúc lâu: "Khó đánh giá quá, nhưng chúc cô may mắn."


 


Khó đánh giá gì mà khó đánh giá, rõ ràng là rất thành công mà.


 


Tối đó, tôi lén lút lẻn vào lớp của nam chính Giang Trác, chiếc sandwich trong hộc bàn đã không còn.


 


Thay vào đó là một túi giấy "Bánh Kếp trứ danh Lý gia" sạch bong, không còn một mảnh rau nào sót lại, được gấp gọn gàng đặt ở một góc hộc bàn.


 


Xem ra rất hợp khẩu vị của nam chính nhỉ.


 


Đến cả giấy gói cũng không nỡ vứt đi, tôi càng thêm tự tin.


 


Bữa sáng ngày thứ hai càng "táo bạo" hơn. Tôi nhét thêm mấy miếng gà rán vào giữa hai lát bánh mì.


 


Tất nhiên ăn nghẹn thì phải uống nước chứ, tôi lại lén lút lấy một chai sữa chua An Mộ Hi từ dưới đáy thùng sữa mà mẹ tôi định đem tặng.


 


Một tuần sau, mấy cái túi giấy trong hộc bàn nam chính ngày càng chất chồng.


 


Thậm chí cả chai sữa chua An Mộ Hi cũng được tháo rời, rửa sạch và đặt cùng một chỗ.


 


Đây là sưu tầm sao?


 


Trái tim tôi không kìm được mà reo vui.


 


Xem ra nam chính đã yêu sandwich của tôi, thậm chí yêu cả tôi "yêu nhà yêu chó".


 


Ngày nào cũng nóng lòng muốn biết ai đã bỏ vào, để còn thổ lộ với cô gái xinh đẹp tốt bụng đó.


 


Phương Tây có giày thủy tinh của Lọ Lem, còn phương Đông nay có sandwich hiệu bánh kếp của Lý Tiểu Miên tôi.


 


2


 


Thế là sáng hôm sau, tôi cố ý gửi muộn một chút.


 


Trong lớp của nam chính quả nhiên có người, là một thiếu niên gầy gò quá mức, đội mũ lưỡi trai đen, đang cúi đầu dọn vệ sinh.


 


Không phải nam chính.


 


Nam chính không cao như vậy.


 


Cũng chẳng sao.


 


Chỉ cần có người nhìn thấy, trở thành nhân chứng, chắc chắn sẽ nói cho nam chính biết "cô gái xinh đẹp tốt bụng" làm bánh kếp đó là ai.


 


Thế là tôi cố ý trước mặt cậu ta, giả vờ xấu hổ đặt túi vào hộc bàn Giang Trác.


 


Thậm chí để đề phòng cậu ta không nhận ra tôi, tôi còn lặng lẽ móc thẻ học sinh trong túi ra, thả xuống đất, sau đó không thèm nhìn lại mà quay đầu chạy đi.


 


Kết quả còn chưa chạy được hai bước, sau lưng bỗng lướt qua một làn gió rất nhẹ.


 


Giây tiếp theo, cổ tay đột ngột bị người ta nắm chặt. Nhiệt độ nóng bỏng, truyền đến từ lòng bàn tay.


 


Tôi buộc phải dừng bước, quay đầu lại.


 


Cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt dưới vành mũ. Da trắng bợt đến mức gần như bệnh tật.


 


Tóc mái cũng dài như ba tháng chưa cắt, khi cúi đầu thì lòa xòa che khuất đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy một đường quai hàm gầy guộc, khiến cả người toát ra vẻ âm u và quái dị.


 


Thiếu niên lại như ý thức được điều gì, rất nhanh buông tay tôi ra như bị điện giật.


 


Cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của tôi, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ: "Bạn... bạn học, thẻ của cậu rơi rồi."


 


Trong lòng tôi thầm mắng một tiếng đồ ngốc, nhưng vẫn cười nhận thẻ: "Cảm ơn cậu nhé."


 


Thiếu niên thấy tôi cười với cậu ta, ngẩn người: "Không, không có gì."


 


Nói rồi cậu ta cúi đầu, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt rồi lại buông, cuối cùng như lấy hết dũng khí: "Cái đó, cậu..."


 


Thế nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa.


 


Trước mắt đã chẳng còn bóng dáng tôi, chỉ có tấm thẻ học sinh "Lọ Lem thương hiệu bánh kếp" nằm lặng lẽ trên mặt đất.


 


Tôi thở hổn hển chạy về lớp.


 


Cái đứa ngốc này.


 


Suýt nữa làm hỏng đại kế của tôi rồi.


 


Khoan đã.


 


Mải lo đưa cơm cho nam chính, mình còn chưa ăn sáng nữa.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Nam Chính Chưa Đổ, Phản Diệ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,273
Ngỡ Là Gà Mờ, Ai Ngờ Sói Già
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 187,139
Thừa Tướng Xin Đừng Sờ Nữa,...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 46,313
Vật Nhỏ Mềm Mại Của Đại Đội...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 133,851
Kết Hôn Với Nam Chính H Văn...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 52,596
Sau Khi Gả Vào Hào Môn
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 30,088
Ông Chồng Ảnh Đế Cực Phẩm X...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,727
Sau Khi Sếp Nghe Được Tiếng...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 14,566
Người Chồng Hào Môn Yếu Đuố...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 13,445
Đang Tải...