13
Hiểu lầm được hóa giải, cả người tôi sảng khoái hẳn lên, ngay cả anh trai đáng ghét cũng nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Họ chuẩn bị đi cắm trại, và Sở Trạch cũng được gọi đến.
Anh tôi thấy tôi nhảy nhót trong nhà mà không lo thu dọn đồ đạc, khóe miệng giật giật: "Ôn Uyển, em bị điên à, nhà mình vẫn còn tiền, anh đưa em đi chữa trị."
"Không thì anh Sở Trạch của em cũng có tiền đấy, bảo anh ấy cứu trợ một chút, còn vào được bệnh viện tốt hơn."
Sở Trạch ngồi xổm bên vali cười khẽ, khóe môi cong lên một đường cong, trông khá đẹp.
Hơi mất mặt, tôi lườm anh tôi một cái: "Nếu có điên thì anh điên trước."
Lười để ý đến anh, tôi quay sang kéo chị dâu cùng làm trò điên rồ.
Chị dâu mỉm cười, nhân lúc anh tôi không để ý khẽ hỏi tôi bên tai: "Em làm hòa với Sở Trạch rồi à?"
Quả nhiên chị ấy đã nhìn ra, tinh ý hơn cái đồ đại ngốc là anh tôi nhiều. Tôi chớp chớp mắt, không tự chủ được mà hạ giọng: "Đúng thế ạ, chị dâu tốt giữ bí mật giúp em nhé."
Khu cắm trại nằm trên một ngọn núi hẻo lánh, phong cảnh dọc đường rất đẹp, khiến tâm hồn thư thái, chỉ là người bên cạnh thỉnh thoảng lại giở trò khiến tim tôi đập thình thịch lên đến 180 nhịp.
Trong xe, Sở Trạch không biết là cố ý hay vô tình, lại cả gan nắm lấy tay tôi đang đặt trên đùi, thậm chí còn mân mê nắn bóp.
Khoảnh khắc đó, tôi suýt chút nữa phóng thẳng lên trời, cần phải chơi kích thích đến vậy sao?
Tôi vội vàng nhìn vào gương chiếu hậu, chạm mắt với anh tôi, tôi nhanh chóng chột dạ quay đi.
Sở Trạch bề ngoài vẫn thản nhiên nói chuyện công ty với anh tôi, hoàn toàn không hề lộ ra chuyện đang giở trò sau lưng.
Tôi cũng không chịu thua, dùng ngón tay cấu vào lòng bàn tay anh. Cuối cùng trên mặt anh cũng lộ ra chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Vì đường đến khu cắm trại khá xa, tôi dựa nghiêng ngả vào người Sở Trạch rồi ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, tôi cảm giác có người lén hôn lên trán tôi một cái, nhưng tôi lười quản, vì quá buồn ngủ.
14
Đến khu cắm trại, hai người đàn ông phụ trách dựng lều, tôi và chị dâu phụ trách nghỉ ngơi chụp ảnh.
Sở Trạch xắn tay áo ngồi xổm trên đất đóng cọc lều, các đường cơ bắp trên cánh tay càng hiện rõ theo động tác, một chút mồ hôi trên trán cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh.
Một lát sau, anh dựng xong, bước về phía tôi, bình tĩnh chỉ vào cái lều: "Vào nằm thử xem."
Tôi lăn vào bên trong, nằm trên đệm mềm và lăn hai vòng, rất thoải mái. Sở Trạch cũng chui vào, còn kéo rèm lều lại, ánh sáng lập tức biến mất.
"Anh muốn làm gì, anh trai em đang ở ngoài đó."
"Làm sao đây, muốn hôn em một cái."
Tôi không khỏi run rẩy, vừa sợ hãi nhưng lại không kìm được muốn thân mật với anh, tôi nhích tới gần hôn nhẹ lên môi anh. Ánh mắt Sở Trạch sâu hơn, anh áp sát lại hôn tôi, nhưng chỉ vài giây.
"Tha cho em lần này, đợi về rồi xử lý em sau."
Khi bước ra, tôi vừa gặp anh tôi. Anh ấy nghi ngờ nhìn cả hai chúng tôi: "Hai đứa làm gì trong đó vậy?"
Sở Trạch mặt không đỏ tim không đập nhanh đáp: "Bắt côn trùng, cậu cũng nên dọn dẹp đi, tối chúng cắn người đấy."
Anh tôi nghe nói sẽ cắn chị dâu thì lập tức cầm bình xịt muỗi đi diệt côn trùng.
Không lâu sau, anh ấy thò đầu ra nói: "À đúng rồi, Chu Ngạn Hành nói lát nữa cậu ta sẽ đến chơi với chúng ta, giờ này chắc là đã lên núi rồi."
Chu Ngạn Hành? Ai cơ? Tôi không quen.
Nửa giờ sau, tôi sẽ rất hối hận vì đã quên mất mình từng gặp người này.
15
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Ngạn Hành, ký ức c/h/ế/t chóc ùa về đại não.
Cái phong cách ăn mặc tưng tửng này, cái hành động khoa trương này, chẳng phải là cậu con trai hôm đó cùng chơi mạt chược ở hội quán sao?
Tôi vội vàng muốn trốn sang một bên, nhưng đã không kịp.
Anh ta lao nhanh đến trước mặt tôi, cười hềnh hệch nói: "Á chà, bạn gái anh Sở cũng ở đây à, chào em gái nhé."
Quả nhiên anh tôi lập tức dựng tai lên cảnh giác, cau mày hỏi anh ta: "Ai? Ai là bạn gái Sở Trạch?"
Chu Ngạn Hành chẳng sợ c/h/ế/t chỉ vào tôi: "Cô ấy chứ ai. Lần trước còn chơi mạt chược chung nữa mà."
Tôi thực sự phải "chân thành cảm ơn" anh ta. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi cái c/h/ế/t.
Anh tôi dù có thần kinh thô đến mấy cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức nổi trận lôi đình, lao lên túm lấy cổ áo Sở Trạch đấm một cú.
"Tao thề là tao coi mày như anh em, vậy mà mày giấu tao quen em gái tao hả!"
Tôi hoảng loạn chạy đến kéo anh tôi ra, sợ anh ấy ra tay lần nữa.
"Anh, anh bình tĩnh đã, chuyện này anh nghe em nói...."
Anh tôi trừng mắt nhìn tôi, mặt tái mét: "Em câm miệng đi. Anh đã nói với em là đừng trêu chọc nó rồi mà. Lát nữa anh sẽ xử lý em sau."
Chị dâu cũng muốn can ngăn nhưng bị gọi lại.
Hai người họ đánh nhau trên bãi cỏ khoảng vài phút, không ai chịu thua ai, quyền qua quyền lại.
Sở Trạch biết mình sai nên ra tay có giữ lực, không lâu sau mặt anh đã bị thương, khóe miệng rỉ máu.
Tôi quay đầu nhìn thủ phạm Chu Ngạn Hành, thằng nhóc này còn đứng xem kịch, tôi tiến lên đẩy anh ta một cái.
"Anh còn đứng đó làm gì, mau đi can ra đi!"
Chu Ngạn Hành có vẻ mạnh hơn, cuối cùng cũng khó khăn lắm mới tách được hai người ra.
Anh tôi thở hổn hển, trong mắt là ngọn lửa giận dữ không thể kiềm chế: "Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
Sở Trạch lau vết máu ở khóe môi, bình tĩnh nói: "Ngay đêm cậu kết hôn."
Anh tôi không thể tin được, lại nhìn tôi. Thấy tôi gật đầu, anh ấy cảm thấy đầu mình càng thêm choáng váng.
"Tôi bảo cậu chăm sóc con bé, cậu chăm sóc kiểu này hả?"
Tôi bất ngờ mở lời: "Em thấy anh ấy chăm sóc rất tốt mà."
Anh tôi nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng, sau đó cười lạnh lùng nhìn Sở Trạch: "Hừ, làm em rể tôi được thôi, gọi hai tiếng anh trai nghe thử."
Theo tuổi tác, Sở Trạch lớn hơn anh tôi một tuổi, hơn nữa còn là đàn anh khóa trên của anh ấy, làm sao có thể gọi được cơ chứ.
Không ngờ Sở Trạch không hề do dự, nhếch môi kéo dài giọng điệu: "Anh~"
Anh tôi như vừa ăn phải shit, mặt méo xệch: "Mẹ kiếp, cậu giỏi lắm, đúng là em rể tốt của anh!"
Sự việc đến đây xem như kết thúc, hai người anh em lại vui vẻ đi nghiên cứu máy nướng thịt nướng như chưa từng có mâu thuẫn.
16
Mọi người chơi đến rất muộn mới nghỉ ngơi. Tôi lon ton đi theo chị dâu vào lều, định ngủ cùng chị ấy, để anh tôi ngủ với Sở Trạch.
Anh tôi quay đầu lại, lườm tôi một cái đầy khó chịu:
"Em đi theo làm gì? Người có bạn trai rồi thì đừng hóng hớt nữa, vợ anh phải ngủ với anh, đi chỗ khác đi."
Nói xong, anh ấy kéo khóa lều lại một mạch.
Nếu là trước đây, tôi kiểu gì cũng phải cãi lại vài câu, nhưng bây giờ tôi không dám, đành lủi thủi chạy đến lều của Sở Trạch.
Tôi hơi căng thẳng, tim đập thình thịch.
Hoàn toàn khác với cái đêm liều lĩnh táo tợn kia, lần này tôi rất tỉnh táo.
Đáng lẽ tôi nên uống rượu cùng họ một chút.
Tôi cúi người chui vào lều, lập tức bị một lực kéo vào lòng, tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Tâm trạng Sở Trạch có vẻ rất tốt, trong mắt dường như chứa đầy ngân hà, và ngân hà đó tụ lại thành ánh sáng, tôi thấy được chính mình trong đó.
Tôi không kìm được đưa tay vuốt ve mày mắt anh: "Vui vẻ thế cơ à?"
Sở Trạch không đáp lời, bàn tay đặt ở eo tôi từ từ di chuyển lên trên.
Cả người tôi bị hơi thở đặc trưng của anh quấn lấy, những nơi anh chạm vào như bốc cháy, lòng bàn tay cũng nóng lên.
Cứ thế này chắc chắn sẽ hỏng chuyện mất, tôi vội vàng bịt miệng mình lại, phát ra âm thanh ấp úng.
"Chúng ta đi xem mặt trời mọc đi, nghe nói bình minh ở đây rất đẹp."
Sau một hồi giằng co, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
"Đi thôi."
17
Khu cắm trại cách chỗ ngắm bình minh một quãng.
Tôi và Sở Trạch phải đi bộ mất khoảng một giờ.
Ở đó có một đài quan sát, rất rộng rãi, vừa vặn để ngắm mặt trời mọc. Vẫn còn một lúc nữa mặt trời mới ló dạng, Sở Trạch tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, dùng áo khoác quấn tôi vào lòng. Lưng tôi áp sát vào ngực anh, rất ấm áp.
Sở Trạch hôn nhẹ lên vành tai tôi: "Em biết anh thích em từ khi nào không?"
"Khi nào ạ?"
Tôi cứ tưởng là đêm hôn lễ của anh tôi, anh mới quyết định muốn thử với tôi.
Hóa ra tình cảm của anh đã có từ sớm hơn tôi nghĩ.
Lúc đó sự nghiệp của Sở Trạch và anh tôi vừa mới bắt đầu, ngày nào họ cũng làm việc đến nửa đêm.
Thấy họ mệt mỏi như vậy, tôi nghĩ cách giúp đỡ họ, đôi khi làm chút đồ ăn thức uống, hoặc giúp dịch vài tài liệu nước ngoài, toàn là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Nhưng trong mắt Sở Trạch, chúng lại rất quý giá. Vốn là một cô gái nhỏ yếu ớt, nhưng cô ấy không hề than phiền một lời, ngày nào cũng như một "mặt trời nhỏ" quay quanh họ, hoàn toàn khác biệt so với những cô bạn gái trước đây của anh.
Tôi chột dạ sờ mũi, đúng là sắc đẹp làm lu mờ lý trí, nhìn thấy khuôn mặt anh ấy, tôi hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn tìm cơ hội để được ở gần anh.
Ban đầu Sở Trạch cũng chỉ coi tôi là em gái, nhưng sau này tâm lý anh dần thay đổi.
Anh ấy cũng từng nghĩ đến việc giữ khoảng cách, nhưng căn bản là không thể kiềm chế được, cho đến đêm tân hôn của anh trai tôi.
Giọng Sở Trạch gọi “Uyển Uyển à” truyền đến từ phía trên đầu tôi: “Đêm đó, ngoài việc cứ dán vào hôn anh không dứt, em còn tỏ tình với anh nữa đấy, em nhớ không?”
Sao tôi có thể không nhớ được chứ. Tuy là tôi say thật, nhưng tất cả mọi hành động tôi làm đều khắc sâu trong đầu tôi hết rồi.
Sở Trạch áp đầu vào má tôi. Mãi đến khi mặt trời lên cao, anh mới dịu dàng thì thầm: “Lúc đó anh đã nghĩ, làm sao để cuỗm được em về nhà đây. Bây giờ thì cuối cùng cũng như ý nguyện rồi.”
Thật tốt, tôi cũng đã được như ý nguyện.
-HẾT-
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗