4
Trước đây hình như tôi từng nghe anh trai tôi nhắc đến cái tên này, nhưng tôi không chắc lắm, hối hận vì lúc đó tôi mải xem chương trình giải trí nên không nghe kỹ.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an, theo bản năng siết chặt lòng bàn tay.
Sau đó tâm trạng tôi không được tốt, cũng không ăn được mấy miếng, tựa vào ghế nghe họ trò chuyện qua loa, nhưng cái tên Tịch Nam không được nhắc lại nữa.
Sở Trạch nghiêng đầu, kéo tay tôi: "Không khỏe à?"
Tôi lắc đầu, không muốn anh nhận ra tôi đang bận tâm về chuyện bạn gái cũ của anh.
"Không có, chỉ hơi buồn ngủ thôi."
Anh đứng dậy lấy áo khoác của tôi, khuỵu gối cài từng cúc áo cho tôi, rồi đội mũ lên đầu tôi, tự nhiên nắm tay tôi đi ra ngoài.
"Đi thôi, đưa em về nhà."
"Đi bây giờ không tiện lắm đâu, mọi người vẫn đang ăn."
Sở Trạch vén mái tóc bị che khuất trong áo khoác ra, vỗ nhẹ đầu tôi.
"Không cần quan tâm họ."
Chu Ngạn Hành và những người khác chưa bao giờ thấy Sở Trạch như vậy, mấy người họ nhìn nhau, đều hối hận không biết có phải vừa nói sai điều gì không.
5
Vừa về đến nhà, anh tôi đã gọi điện video. Đầu bên kia, anh ấy và chị dâu đang ở ban công khách sạn, dưới đất chất đống nhiều thứ. Anh tôi nhặt một cái túi dưới chân, bảo chị dâu mở ra cho tôi xem.
"Chị dâu em nằng nặc đòi mua đồ cho em, mang về cho em một cái túi xách."
Chị dâu véo vào cánh tay anh ấy một cái.
"Ai vừa nãy chọn mãi, giờ lại nói cứng thế. Uyển Uyển, mau nhìn xem có thích không?"
Đó là một chiếc túi xách mẫu mới mà tôi đã nhắc đến từ lâu, tôi cười với màn hình: "Cảm ơn chị dâu, cảm ơn anh trai thối."
Anh tôi ở bên kia không biết đang làm gì, tôi chỉ có thể nói chuyện với chị dâu.
Thấy tôi có vẻ yếu ớt, chị dâu ghé sát màn hình hỏi: "Sao thế? Tâm trạng không tốt à?"
Tôi suy nghĩ một lúc lâu, hạ giọng hỏi chị: "Chị dâu, chị có biết một cô gái tên là Tịch Nam không?"
"Biết chứ, hình như là bạn gái cũ của Sở Trạch, chia tay cũng được hai ba năm rồi, lúc đó em vẫn còn ở nước ngoài chưa về mà."
Đúng là bạn gái cũ!
Hôm đó Sở Trạch chỉ nghe thấy tên thôi đã lạnh mặt, chắc là anh vẫn còn rất quan tâm đến cô ấy.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc chua xót, không thể nào kiềm chế được, rõ ràng đã nói chỉ là thử hẹn hò thôi mà.
Anh tôi vẫn nghe thấy, đột nhiên xuất hiện trước màn hình, nhìn tôi với vẻ dò xét.
"Em hỏi cái đó làm gì, anh cảnh cáo em đừng có mà trêu chọc nó, đồ con nít ranh."
"Nếu em muốn yêu đương, anh sẽ tìm vài người ở công ty cho em."
Tôi cười khan hai tiếng, mặt đầy vẻ chán ghét: "Em hóng hớt tí thôi, em có bạn trai rồi mà, cần anh giới thiệu hả?"
C/h/ế/t tiệt, lỡ lời rồi!!!
Anh tôi lập tức đen mặt: "Chuyện từ lúc nào? Đợi anh về sẽ xử lý em."
"Thì... khoảng thời gian trước thôi. Em không nói với hai người nữa, em đi vệ sinh đây."
Tôi vội vàng cúp máy, nếu anh ấy hỏi tiếp, tôi sẽ khai ra hết mất.
6
Trong lòng có chuyện nên tôi không ngủ được, nằm trên sofa suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và Sở Trạch.
Tôi quen Sở Trạch từ khi mới về nước.
Lần đầu gặp anh, tôi đã thấy anh rất đẹp trai. Lúc đó, anh đang cầm ly nước đứng trước cửa sổ sát đất, cổ tay áo sơ mi được xắn lên cánh tay, trông cân đối và săn chắc. Khi anh nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống, rất gợi cảm.
Anh quay đầu nhìn thấy tôi, chậm rãi bước tới.
"Ôn Uyển? Em gái của Ôn Thời à?"
Tên tôi qua miệng anh trở nên đặc biệt dễ nghe, trầm thấp, lạnh lùng nhưng lại mang theo vài phần lưu luyến.
"Chào anh."
Sau này tôi mới biết anh hợp tác mở công ty với anh tôi, thường xuyên đến nhà tôi bàn chuyện làm ăn, tôi đương nhiên dần dần quen thân với anh hơn.
Ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã rung động theo kiểu thiếu nữ, sau này càng lúc càng say mê, nhưng anh luôn coi tôi là em gái.
Nhớ có lần họ họp video trong phòng khách, tôi không biết nên mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Người nước ngoài ở đầu bên kia video hỏi tôi là ai.
Ánh mắt Sở Trạch dừng lại trên người tôi một lát, rồi quay đầu trả lời: "Em gái tôi."
Anh tôi nghe vậy cười phá lên, cầm gối ném anh: "Ai là em gái cậu, đây là em gái tôi mà?"
Tôi nghĩ mối quan hệ giữa tôi và anh chỉ dừng lại ở đó, cho đến ngày cưới của anh tôi.
7
Tối hôm đó, tôi rất vui, uống rất nhiều rượu, cả người chếnh choáng. Anh tôi không yên tâm, đưa tôi về khách sạn rồi giao cho Sở Trạch.
"Giúp tôi trông chừng con bé, đừng để con bé uống nữa, cũng đừng để con bé làm loạn."
Sau khi anh tôi đi, tôi vẫn còn la hét đòi uống rượu. Sở Trạch bảo tôi dựa vào đầu giường, lấy khăn tay trong túi áo vest ra, cẩn thận lau cồn dính ở khóe miệng tôi.
"Đừng uống nữa được không?"
Thật kỳ lạ, dù say đến mấy tôi vẫn rất nghe lời anh.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, chủ động ôm cổ anh, đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào mắt anh.
"Anh ơi, anh đẹp trai quá đi."
Rồi không nói không rằng hôn anh. Sở Trạch trong giấc mơ thật đẹp. Anh cụp mắt, đầu lưỡi chạm vào bên má trong.
"Ôn Uyển, em có biết mình đang làm gì không?"
Tôi biết, đương nhiên biết. Là mơ mà, giấc mơ đã lặp đi lặp lại vô số lần.
Trong mơ tôi muốn làm gì thì làm, "ăn sạch" Sở Trạch cũng được.
Nhưng giờ bạn gái cũ của anh quay về, tôi lại lùi bước. Anh ở bên tôi là vì thích tôi sao? Hay chỉ vì đêm hôm đó, tôi không thể biết rõ.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗