Chân tôi vấp một cái, suýt nữa đâm vào bàn trà. Hạ Diệc Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo tôi.
Chiếc váy này là váy cạp cao, tay anh vừa vặn ôm lấy chỗ eo thon nhất của tôi. Tôi mượn lực giữ vững người, nhưng anh lại không chịu buông tay.
Tôi định bảo anh buông tay, nhưng ngước lên lại chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm sau cặp kính. Hạ Diệc Minh nhân cơ hội kéo tôi vào lòng, một tay tháo kính, từ từ cúi đầu xuống.
Anh sắp hôn tôi rồi sao? Sắp hôn rồi sao?
Tôi cố gắng hết sức kìm nén khóe miệng sắp nhếch lên, nhắm mắt lại.
Nụ hôn trong tưởng tượng mãi không tới, Hạ Diệc Minh chỉ cúi xuống ngửi cổ tôi: “Xịt nước hoa à? Mùi này hơi nồng, còn không thơm bằng sữa tắm của em.”
“...”
Mệt thật sự rồi.
Tôi nhắn tin cho Từ Hoan, bảo là tiền tiêu oan rồi, Hạ Diệc Minh cứ như là bị công việc làm cho ngốc nghếch vậy, bình thường là người tinh ranh như thế, mà đến lúc quan trọng lại chậm chạp kinh khủng.
Từ Hoan khuyên tôi đừng nản lòng, cô ấy nói có lẽ Hạ Diệc Minh quá mệt vì công việc, không còn tâm trí nghĩ nhiều, bảo tôi nấu cho Hạ Diệc Minh một bữa để an ủi anh.
Tôi hăng hái thử sức, dậy từ sớm để nấu cháo cho Hạ Diệc Minh, kết quả chỉ chợp mắt một cái, cháo trắng đã biến thành cháo gạo đen, mùi khét lan khắp căn bếp.
Sau khi nhấc vung nồi lên, Hạ Diệc Minh im lặng. Tôi cẩn thận đứng sau lưng anh hỏi: "Cứu được không?"
Hạ Diệc Minh quay người lại: "Thay quần áo đi, tôi đưa em ra ngoài ăn sáng. Tan làm nhớ nhắc tôi mua cái nồi mới."
"..."
11.
Đúng là mấy cái cách hoa hoè loè loẹt không hợp với tôi, tôi quyết định đánh thẳng. Sinh nhật Hạ Diệc Minh sắp đến, đây là cơ hội tốt cho tôi.
Từ Hoan hỏi tôi định làm gì, tôi gửi cho cô ấy bốn chữ— Đơn giản và thô bạo.
Chưa kịp triển khai thảo luận với cô ấy thì một chuyện khác đã làm tôi phân tâm.
Câu hỏi: Nếu bạn trai cũ của bạn bỗng dưng bay thẳng xuống làm sếp của bạn thì phải làm sao? Lại còn là kiểu chia tay không hề đẹp đẽ, ngày chia tay tôi đã đổ cả chai rượu vang lên người anh ta và mắng xối xả.
Khi Dụ Trạch xuất hiện ở vị trí Tổng giám đốc, tôi thậm chí cảm thấy cơ mặt mình đang co giật, nụ cười lúc đó của tôi chắc chắn còn xấu xí hơn cả quỷ khóc.
Dụ Trạch dường như đã biết tôi làm việc ở đây từ lâu, thấy tôi anh ta không hề ngạc nhiên, còn nở một nụ cười nhàn nhạt với tôi.
Xong đời, thất nghiệp sắp gõ cửa nhà tôi rồi.
Tan làm tôi phóng thẳng, Hạ Diệc Minh phải họp nên tôi không đợi anh nữa, gọi taxi về thẳng nhà.
Trong lòng rối như tơ vò. Lúc Hạ Diệc Minh về, tôi đang ôm gối ngồi trên ghế sofa, ngây người nhìn mấy lon bia rỗng mà tôi đã uống cạn.
Hạ Diệc Minh nhìn tôi một lúc, rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh: "Sao lại uống bia ở nhà, xảy ra chuyện gì à?"
Tôi tủi thân làu bàu: "Hạ Diệc Minh, tôi có thể sắp thất nghiệp rồi, tôi nuôi không nổi anh nữa."
Không biết có phải ảo giác không, Hạ Diệc Minh hình như khẽ cong khóe miệng. Anh đưa tay xoa xoa tóc tôi: "Không sao, tôi được thăng chức rồi, lương tăng gấp đôi, không cần em nuôi nữa."
"Thăng chức? Chuyện khi nào?" Tôi ngồi thẳng người dậy, "Hèn gì gần đây anh cứ bận tối mắt tối mũi."
"Chuyện này lát nữa nói," Hạ Diệc Minh dọn dẹp mấy lon bia trên bàn, "Nói tôi nghe tại sao em lại thất nghiệp đi."
Tôi thở dài một hơi: "Tôi chỉ có cảm giác đó thôi, dù sao người yêu cũ mà làm sếp trực tiếp, làm gì có kết cục tốt đẹp."
Hạ Diệc Minh dừng động tác: "Người yêu cũ?"
Thế là tôi kể cho anh nghe chuyện giữa tôi và Dụ Trạch. Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một câu chuyện cũ rích thôi.
Tôi và Dụ Trạch yêu nhau từ năm thứ hai đại học, hẹn hò ba năm. Sau khi tôi tốt nghiệp đại học đi làm thì anh ta đi học nghiên cứu sinh. Ban đầu chúng tôi dự định đợi anh ta học xong sẽ kết hôn, nhưng gần đến lúc tốt nghiệp thì anh ta lại xuất ngoại, đến ngày đi mới nói cho tôi biết.
Trong không gian nhà hàng Tây có bầu không khí lãng mạn ấy, tôi từ đầy mong đợi trở nên thất vọng cùng cực, cảm thấy mình như một con hề. Trong cơn giận dữ, tôi đổ cả chai rượu vang lên người anh ta, mắng anh ta một trận rồi nói lời chia tay.
Kể đến đây tôi lại muốn khóc: "Biết thế anh ta sẽ làm sếp tôi, lúc đó tôi đã đổ ít rượu hơn, mắng ít đi hai câu rồi. Giờ thì hay rồi, không biết anh ta sẽ làm khó dễ tôi thế nào đây hức hức..."
Hạ Diệc Minh dở khóc dở cười: "Anh ta hẹp hòi thế sao?"
"Anh ta hẹp hòi lắm! Lúc quen tôi, anh ta hay ghen bóng ghen gió, tôi dẫn một nam thực tập sinh thôi mà anh ta cũng phải tranh cãi cả buổi, còn đi kiếm chuyện với người ta. Tôi cứ tưởng anh ta quan tâm tôi nhiều lắm, ai dè vẫn là bỏ đi không một tiếng động..."
Thấy sắc mặt Hạ Diệc Minh ngày càng tệ, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Khương Ninh, em vẫn chưa quên anh ta sao?"
"Tôi không có, tôi chỉ là..."
Tiếng gõ cửa ngắt lời tôi. Hạ Diệc Minh nhìn tôi thật sâu một cái, rồi đứng dậy ra mở cửa. Hai phút sau, anh cầm một hộp chuyển phát nhanh đi vào.
"Đồ em mua à?"
"Không có, gần đây tôi không mua gì trên mạng."
Hạ Diệc Minh lật mặt có ghi đơn hàng: "Người nhận điền tên tôi, nhưng số điện thoại lại là của em."
Tôi vẻ mặt khó hiểu: "Vậy anh mở ra xem đi, tôi không nhớ là mình đã mua gì."
Hạ Diệc Minh lấy kéo cắt băng keo, loáng cái đã bóc xong lớp bao bì bên ngoài.
Tôi nhìn cái hộp màu hồng bên trong, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, cho đến khi Hạ Diệc Minh giũ ra mảnh vải thậm chí không thể gọi là quần áo, không khí bỗng dưng tĩnh lặng.
12.
Cái váy ngủ ren hai dây xuyên thấu này từ đâu ra vậy!
Cái chất liệu mỏng như cánh ve này, mặc hay không thì có khác gì nhau đâu!
Hạ Diệc Minh nhướng mày nhìn tôi, ba chữ "đồ lưu manh" hiện rõ mồn một trong ánh mắt anh, ngầm buộc tội tôi.
Mặt tôi đỏ như gấc, giật lấy chiếc váy ngủ trong tay anh biện minh: "Thật sự không phải tôi mua! Tôi có thể cho anh xem lịch sử mua hàng của tôi."
Hạ Diệc Minh xua tay, vẻ mặt đầy thấu hiểu.
Tôi nghẹn lại, chân trần quay vào phòng lấy chiếc điện thoại đang sạc. Vừa mở khóa màn hình, tôi đã thấy tin nhắn Từ Hoan gửi đến.
"Cái váy tao mua cho mày báo đã ký nhận rồi, mở chưa? Mày mở hay Hạ Diệc Minh mở? Tao cố tình đổi tên người nhận thành anh ấy, đơn giản và thô bạo chứ?"
"...Mày bị tâm thần à."
"Biết mày không đủ mặt dày, chị đây giúp bé. Thành công thì mời tao đi ăn một bữa là được."
Tôi đang định đi giải thích với Hạ Diệc Minh thì thấy anh đã cầm dép lê đứng sau lưng tôi. Tôi không nghĩ ngợi gì liền bán đứng Từ Hoan.
"Từ Hoan làm đó, không liên quan gì đến tôi."
Hạ Diệc Minh đưa tay về phía tôi: "Đưa điện thoại tôi xem."
Tôi hoảng hốt, làm sao được chứ. Phải biết rằng, tin nhắn trò chuyện giữa con gái với bạn thân là bí mật mà họ phải cố gắng giữ lại một hơi thở cuối cùng để xóa sạch trước khi chết.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗