Chương 2
Đăng lúc 22:04 - 11/12/2025
1,639
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!


Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

4.


 


Dưới sự 'bóc lột' của tôi, Hạ Diệc Minh đã thực sự mua một cuốn sách nấu ăn và học được kha khá món mới. Tôi rất hài lòng nên đã mời anh đi ăn một bữa lớn.


 


Đi ngang qua trung tâm thương mại, tôi nhìn Hạ Diệc Minh với thân hình chuẩn người mẫu bên cạnh, nhất thời hứng thú, kéo anh vào trong.


 


Xem Hạ Diệc Minh thử quần áo là một quá trình cực kỳ mãn nhãn. Tôi ngồi trên ghế sofa, chỉ trỏ hướng dẫn anh.


 


"Hạ Diệc Minh, anh mặc áo sơ mi đẹp thật."


 


"Hạ Diệc Minh, anh mặc áo hoodie đẹp thật."


 


"Hạ Diệc Minh, anh mặc áo măng tô đẹp thật."


 


Hạ Diệc Minh cạn lời: "Em là máy đọc lại à?"


 


Tôi cũng cạn lời: "Khen anh đẹp trai mà còn không vui hả?"


 


"Vốn từ nghèo nàn, lời nói nhạt nhẽo, chẳng hề có tâm chút nào."


 


"Anh biết gì chứ? Ngôn ngữ mộc mạc nhất mới có thể biểu đạt tình cảm chân thành nhất." Tôi lấy điện thoại ra, chiếu mã thanh toán và lắc lư vài cái, "Thế này đủ 'có tâm' chưa?"


 


Hạ Diệc Minh nhếch mép. Chiếc áo măng tô anh đang thử vẫn chưa cởi ra, anh đi vài bước đến trước mặt tôi, trông cực kỳ phong độ. Anh cúi người đối diện với tôi, tôi theo phản xạ tựa lưng vào thành ghế sofa.


 


"Tôi không mặc gì sẽ đẹp hơn đấy, em có muốn xem không?"


 


"Thôi dẹp đi, tôi biết cái đó là giá khác mà."


 


Ánh mắt của cô nhân viên bán hàng bên cạnh bắt đầu trở nên kỳ lạ.


 


Khi thanh toán, tôi cũng được trải nghiệm cảm giác thú vị của việc bao nuôi trai đẹp. Nghĩ đến việc Hạ Diệc Minh mặc quần áo tôi mua mà đi mê hoặc một đám cô gái nhỏ, trong lòng tôi bỗng cảm thấy tự hào không thôi.


 


Tôi huých khuỷu tay vào Hạ Diệc Minh: "Cái vẻ ngoài này của anh, ở công ty chắc hot lắm nhỉ, mấy cô gái nhỏ có vây quanh anh không?"


 


Hạ Diệc Minh cười: "Em yên tâm, đồng nghiệp đều biết tôi bây giờ là người có sổ đỏ rồi."


 


Tâm trạng của tôi càng trở nên tuyệt vời hơn.


 


"Hạ Diệc Minh, cảm giác sống chung với anh khá ổn đấy."


 


"Vậy tôi nói với em một chuyện, em đừng giận nhé."


 


"Anh nói đi."


 


Hạ Diệc Minh lùi lại một bước. Thấy anh làm vẻ trịnh trọng, mí mắt tôi giật liên hồi, thậm chí còn nảy sinh ảo giác rằng anh sắp quỳ xuống cầu hôn.


 


"Tôi lỡ tay ném bộ đồ ngủ em thích nhất vào máy giặt làm hỏng nó rồi, sợ em phát hiện nên tôi vứt đi mất."


 


"..." Tay tôi nắm chặt lại, "Hèn chi mấy hôm nay tôi không tìm thấy! Hạ Diệc Minh, anh đền tiền cho tôi!"


 


Hạ Diệc Minh bày ra vẻ mặt vô tội: "Em biết mà, tôi không có tiền."


 


Tôi mặc kệ, ép Hạ Diệc Minh đến một cửa hàng khá đắt tiền mua một bộ mới. Hạ Diệc Minh cắn răng, dứt khoát mua thêm một bộ cho mình, còn là đồ đôi với tôi nữa.


 


5.


 


Thực tế chứng minh, Hạ Diệc Minh là một người có tầm nhìn xa trông rộng.


 


Mẫu thân đại nhân của tôi đã hoàn hồn sau niềm vui kết hôn, nhận ra vài điểm không đúng, lấy cớ cãi nhau với bố tôi, và vào một buổi sáng thứ Bảy nắng đẹp đã bất ngờ 'đổ bộ' đến nhà.


 


Lúc đó tôi đang ngủ say trên giường, trong mơ màng cảm thấy có người hôn lên trán mình một cái. Tôi lơ mơ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Hạ Diệc Minh. Anh cưng chiều xoa đầu tôi, cười dịu dàng: "Ninh Ninh, dậy đi, mẹ chúng ta đến rồi."


 


Tôi mẹ nó, lập tức giật mình tỉnh táo.


 


Nhất thời, tôi không biết mẹ tôi với gương mặt lạnh tanh đứng ở cửa đáng sợ hơn, hay Hạ Diệc Minh đang cười giả lả bên giường đáng sợ hơn.


 


Tôi ngồi dậy, cười gượng gạo: "Mẹ, mẹ muốn đến thì phải báo trước một tiếng chứ."


 


Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng: "Báo trước à? Báo trước thì làm sao mẹ biết con bắt nạt thằng Diệc Minh nhà người ta thế nào?"


 


Tôi thấy khó hiểu: "Con bắt nạt anh ấy thế nào cơ?"


 


"Con không làm gì đã đành, người ta làm thay con, kết quả làm xong lại còn bị oan ức. Chỉ là giặt hỏng một bộ đồ ngủ thôi mà, con đến mức giận dỗi mà ngủ riêng với nó à?" Ánh mắt sắc bén của mẹ tôi lướt qua bộ đồ ngủ đôi trên người tôi và Hạ Diệc Minh, "Chẳng phải con vẫn có đồ ngủ để mặc sao?"


 


Được rồi, tôi đại khái đã hiểu tình hình, không khỏi thầm khen Hạ Diệc Minh thông minh.


 


Vệ sinh cá nhân xong, Hạ Diệc Minh hiền thục đi xuống lầu mua bữa sáng, còn tôi bị mẹ tôi ấn ngồi trên ghế sofa nghe giảng.


 


"Khương Ninh, con không thể ỷ mình kiếm được nhiều tiền mà đẩy hết việc nhà cho nó được, phải không? Con tìm chồng chứ đâu phải thuê bảo mẫu! Ra thể thống gì!"


 


Tôi cúi đầu lẩm bẩm: "Bố con chẳng phải cũng nuông chiều mẹ như thế sao?"


 


Mẹ tôi giận dữ: "Đừng nhắc đến bố con với mẹ! Bảo ông ấy thay chậu cho cái cây mẹ nuôi thôi mà ông ấy cũng làm chết cây được, lại còn cứng miệng không chịu nhận lỗi! Nhắc đến là mẹ lại nổi cáu!"


 


"..." Tôi vỗ lưng mẹ: "Rồi, không nhắc nữa, không nhắc nữa."


 


Mẹ tôi liếc nhìn tay tôi: "Con và Diệc Minh định tổ chức đám cưới khi nào? Đến cả nhẫn cưới cũng không có, ai biết con đã kết hôn chứ?"


 


Tôi cười bất lực: "Những người xung quanh con và anh ấy đều biết mà. Bọn con công việc đều khá bận rộn, thật sự không có thời gian. Mẹ đừng theo đuổi những thứ hình thức này nữa, ngoan."


 


Mẹ tôi lườm tôi một cái: "Vậy còn con cái thì sao? Hai đứa định khi nào có con? Con cũng không còn nhỏ nữa, chuyện này phải làm sớm đi chứ?"


 


Nụ cười của tôi cứng lại trên mặt. Vừa thúc giục kết hôn xong đã chuyển sang thúc giục sinh con ngay lập tức, hảo hán, quả không hổ là mẹ tôi.


 


"Ôi chà, không vội, không vội, bọn con có kế hoạch riêng rồi."


 


Tôi chật vật đối phó với mẹ tôi một lúc lâu, Hạ Diệc Minh mới quay về. Tôi lập tức bỏ mẹ tôi lại, nhiệt tình bước tới đón lấy bữa sáng trong tay anh.


 


Tôi khẽ than phiền: "Sao anh đi lâu thế?"


 


Hạ Diệc Minh giả vờ thân mật xoa tóc tôi: "Để tránh bị lộ tẩy, tôi còn mua thêm một ít đồ khác nữa."


 


"Thứ gì?"


 


Hạ Diệc Minh cúi người, đôi môi mỏng lướt qua vành tai tôi. Giọng anh rất nhẹ, hơi nóng thở ra lướt qua da tôi, vừa bỏng vừa ngứa: "Bao cao su."


 


"Ầm ——"


 


Ba chữ tưởng chừng bình thường đó nổ tung trong đầu tôi, tôi đứng sững tại chỗ, mặt đỏ bừng đến tận cổ.


 


Mặc dù vậy, tôi không thể không thừa nhận, Hạ Diệc Minh quả thực liệu sự như thần.


 


Tiên tri, giec đi thôi.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Kết Hôn Chớp Nhoáng
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 12,148
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 7,038
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,955
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 4,355
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,591
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,639
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,124
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 2,585
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 2,616
Đang Tải...