Máu trong người tôi như đông cứng lại. Nửa đêm nửa hôm, nếu bị Đoạn phu nhân biết tôi ở trong phòng Đoạn Hoài Tự, cho dù là đến đưa hoa quả, có mười cái miệng cũng không giải thích rõ.
Đôi môi mỏng màu hồng nhạt của Đoạn Hoài Tự cong lên một cách tà mị, một tay nghịch tóc tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi: "Cầu xin tôi đi."
Tôi theo bản năng nắm chặt áo trước ngực Đoạn Hoài Tự, khẽ nói: "Thiếu gia, cầu xin anh. Đoạn Hoài Tự, xin anh đấy."
Đoạn Hoài Tự rũ mắt nhìn tôi, ánh mắt dần tối sầm, bàn tay đặt ở eo tôi siết chặt hơn nữa.
"Mẹ, giờ con chuẩn bị ngủ rồi."
Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa bên ngoài cửa, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi giúp anh ấy chỉnh lại nếp gấp trên cổ áo choàng tắm.
"Đoạn Hoài Tự."
"Hửm?"
"Anh đúng là người tốt."
Đoạn Hoài Tự: ...
9
Trường học tổ chức lớp học bơi kỹ năng, khi chúng tôi thay đồng phục xong và đến bể bơi, bên trong đã trở nên náo nhiệt. Đây là tiết học lớn duy nhất mà học sinh đặc cách có thể học chung với các cậu ấm cô chiêu. Vài thiếu niên đứng đầu là Đoạn Hoài Tự thu hút sự chú ý của hầu hết các nữ sinh, Đoạn Hoài Tự lạnh lùng tựa vào ghế dài, nghịch điện thoại.
Trong đội ngũ truyền đến những tiếng hét nhỏ.
"Trời ơi, Đoạn thiếu gia thật sự quá đẹp trai."
"A a a, vừa nãy anh ấy có nhìn về phía này mấy lần đúng không, tóc tớ có bị rối không?"
"Thật sự là anh ấy cứ nhìn mãi về phía này, vừa nãy tớ hình như còn đối mặt với anh ấy!"
"Thật sự không dám tưởng tượng, nếu Đoạn thiếu gia là bạn trai của mình thì sẽ sướng đến mức nào."
Tiếng thông báo tin ở nhắn điện thoại của tôi vang lên như một chiếc bùa đòi mạng.
Thiếu gia: [Tan học cùng về nhà.]
[Nói đi.]
[Không biết dùng điện thoại thì vứt đi.]
[?]
[Tôi sẽ luôn để ý đến cô, mãi mãi.]
Tôi: ...
Ngước lên chạm phải đôi mắt hoa đào câu hồn của Đoạn Hoài Tự, tôi dứt khoát quay lưng, chỉ để lại cái gáy cho anh ấy, bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẩy đầy kiêu căng.
"Cái lũ nhà quê nghèo rách các người cũng xứng mơ tưởng đến Đoạn thiếu gia à, đó rõ ràng là người đàn ông của Tang Tang nhà tao."
"Thật không biết trường nghĩ gì, bắt chúng ta dùng chung bể bơi với mấy người hạ đẳng này, thật kinh tởm."
Tôi nhận ra người đến, là Đại tiểu thư nhà họ Chu, Chu Thiến.
Cô ta thường ỷ vào gia thế, hay bắt nạt và sỉ nhục học sinh đặc cách, còn Tang Tang trong lời cô ta nói, chính là tiểu thư nhà họ Tang, Tang Nhược. Hình như là... vị hôn thê trong truyền thuyết của Đoạn Hoài Tự.
Xung quanh lập tức im lặng.
"Tang Tang, để tớ đạo diễn cho cậu một tiết mục nhé, gọi là 'Đánh Gà Rơi Xuống Nước'."
Khóe miệng Tang Nhược nở nụ cười kỳ quái, ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi.
"Được thôi, tớ rất mong chờ."
Cùng với những tiếng hét thất thanh xung quanh, các nữ sinh vừa lên tiếng đều bị đẩy xuống bể bơi. Hiện trường hỗn loạn, nhưng không ai dám ngăn cản, hầu hết mọi người đều đứng xem kịch vui.
Tôi muốn tránh xa một chút, đột nhiên một bàn tay vươn tới hung hăng đẩy tôi một cái, mất trọng tâm, tôi lao đầu xuống bể bơi.
11
Là một vịt cạn, tôi vùng vẫy hai cái, chỉ cảm thấy một cơn ngạt thở.
Cho đến khi một đôi tay vòng qua eo tôi, kéo tôi lên, bên tai vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi: "Tạ Tinh Nhiễm, cô là đồ ngốc hả?"
Tôi theo bản năng ôm chặt lấy cổ Đoạn Hoài Tự, quá khó chịu, nước mắt không kìm được cứ chực trào ra. Đoạn Hoài Tự hơi sững lại, ôm tôi ra khỏi bể bơi.
Tang Nhược bước đến: "A Tự, để em đưa bạn học này đi nhé."
Trước khi mất ý thức, tôi chỉ nghe thấy bên tai vang lên giọng nói đầy hung hãn: "Cút ngay. Giang, đi kiểm tra camera giám sát, tôi muốn xem ai dám bắt nạt người của tôi."
Tôi mơ mơ màng màng nghĩ, ai là người của anh ấy chứ? Ừm, dù sao cũng không phải tôi, tôi là mẹ của Đô Đô.
12
Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang ở trong một phòng ngủ, đối diện là ánh mắt lo lắng của Đoạn Hoài Tự.
Tôi dụi mắt: "Đây là đâu?"
Đoạn Hoài Tự gõ nhẹ đầu tôi, nhếch mép cười: "Tỉnh rồi, xem ra còn chưa thành ngốc. Đây là phòng nghỉ của tôi."
Nghĩ đến việc Đoạn Hoài Tự đã cứu mạng tôi, tôi nắm lấy tay anh ấy, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Thiếu gia, cảm ơn anh, anh đúng là người t… "
Lời chưa kịp dứt đã bị anh ấy bịt miệng lại, Đoạn Hoài Tự đen mặt, âm trầm nói: "Câm miệng, tôi không muốn thẻ người tốt. Thật lòng muốn cảm ơn, thì thể hiện sự thành ý của cô đi."
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nợ lại.
Ngay khoảnh khắc đứng dậy, chân tôi mềm nhũn, thành công ngã nhào, biến người đối diện thành đệm thịt, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp gợi cảm dưới thân, môi tôi sượt qua môi mỏng của Đoạn Hoài Tự trong khoảnh khắc. Tôi ngây người.
Ánh mắt Đoạn Hoài Tự trầm xuống, giọng nói hơi khàn: "Đây là quà cảm ơn của cô à?"
Tôi vội vàng xin lỗi, muốn đứng dậy nhưng Đoạn Hoài Tự đã giữ gáy tôi lại, ấn xuống.
"Chưa đủ." Đôi môi mỏng của anh ấy phủ xuống, hơi thở tôi bị cướp đoạt.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới buông tôi ra, mắt dần sâu hơn: "Cô là người động môi trước, coi như huề nhau."
Tôi cau mày, cái miệng nhanh hơn cái đầu bắt đầu kháng nghị: "Không công bằng, anh cắn người."
Lời chưa dứt, Đoạn Hoài Tự lại áp sát, giọng khàn khàn mở lời: "Vậy được, công bằng thì, thiếu gia tôi cũng cho cô cắn một miếng."
Tôi dùng một ngón tay chặn trán anh ấy: "Thiếu gia, xin hãy tự trọng."
Buổi tối, tôi nằm trên giường trằn trọc, lâu lắm rồi tôi mới bị mất ngủ. Tôi sờ đôi môi sưng đỏ của mình, quyết định sau này vẫn nên tránh xa Đoạn Hoài Tự một chút.
Ánh mắt Đoạn Hoài Tự nhìn tôi mấy ngày nay, cứ như Đô Đô nhìn thấy món đồ chơi mới vậy, kỳ quái vô cùng.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗