Chương 4
Đăng lúc 18:26 - 21/10/2025
902
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!


Nhấp vào nút TIẾP TỤC ĐỌC TRUYỆN để mở trang quảng cáo. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

7


 


Trong giờ học, phó hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện ở cửa, gọi giáo viên bộ môn ra ngoài. Khi giáo viên trở lại, lau mồ hôi trên trán, và đổi chỗ cho Phương Tự. Hai chúng tôi hơi ngẩn người, phản kháng vô hiệu.


 


Trước khi ôm sách đi, Phương Tự đỏ mặt nhét một phong thư vào ngăn kéo của tôi, nói nhỏ: “Tinh Nhiễm, tan học mình đợi cậu ở khu Tây nhé.”


 


Nhìn phong thư màu hồng hình trái tim đó, tôi suy nghĩ xem làm thế nào để không làm hỏng tình bạn với cậu ấy.


Giờ giải lao, tôi đi đến khu rừng nhỏ phía Tây, Phương Tự đã đến, cậu ấy đỏ mặt bước tới.


 


Tôi đưa phong thư lại.


 


“Xin lỗi cậu, hiện tại mình chỉ muốn tập trung học tập.”


 


Cậu ấy lắp bắp nói: “Được, Tinh Nhiễm, mình hiểu rồi, là mình chưa suy nghĩ thấu đáo. Vậy sau này thì sao?”


 


Một bàn tay gân guốc rõ ràng đoạt lấy phong thư.


 


Đoạn Hoài Tự nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn ở khóe môi, nhìn sang Phương Tự: “Nghĩ hay lắm nhỉ, nhà không có gương thì chí ít cũng có nước tiểu đấy.”


 


Ánh mắt Đoạn Hoài Tự đổ dồn vào tôi, đôi mắt đen nheo lại: “Lại đây.”


 


Phương Tự có chút không dám tin nhìn tôi: “Tinh Nhiễm, cậu quen Đoạn thiếu gia sao?”


 


Đầu óc tôi quay cuồng nhanh chóng. Nếu lúc này dính líu đến Đoạn Hoài Tự, đối với những “học sinh nghèo” luôn bị bắt nạt và căm ghét những thiếu gia tiểu thư cao cao tại thượng, đó chính là sự phản bội.


 


Tôi lắc đầu, nháy mắt với Đoạn Hoài Tự: “Đoạn thiếu gia, anh nhận nhầm người rồi.”


 


Phương Tự thần sắc nghiêm túc kéo tay áo tôi: “Tạ Tinh Nhiễm, chúng ta đi thôi.”


 


Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên eo, kéo tôi lại.


 


Đoạn Hoài Tự ánh mắt trầm xuống, hứng thú nhìn tôi: “Giả vờ không quen biết à? Tạ Tinh Nhiễm, nói cho cậu ta biết, chúng ta có quan hệ gì?”


 


Tư thế này có chút mờ ám, tôi liền đẩy Đoạn Hoài Tự ra, nhưng bị anh ấy khóa chặt cổ tay.


 


Đoạn Hoài Tự như không có xương, gác cằm lên đầu tôi, ánh mắt kiêu căng: “Còn không cút?”


 


Phương Tự ngẩn ra một lát, rồi quay đầu bỏ đi. Tôi nhìn sang kẻ gây chuyện, thở dài thật sâu.


 


“Thiếu gia, anh chơi đủ chưa?”


 


Bức thư tình màu hồng cháy thành tro bụi dưới chiếc bật lửa trong tay Đoạn Hoài Tự. Anh ấy dần dần áp sát, tôi theo bản năng lùi lại, cuối cùng bị ép sát vào thân cây. Tôi biết rõ lúc này tâm trạng của Đoạn Hoài Tự cực kỳ tệ. Chắc là mãn kinh đến sớm rồi.


 


Tôi nhanh chóng quỳ xuống: “Thiếu gia, có gì từ từ nói.”


 


Trong mắt hắn thoáng qua vẻ dịu dàng nhàn nhạt, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ: “Không thân với tôi, cô muốn thân với ai? Với cái đồ ngu xuẩn vừa nãy sao? Cô muốn chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta à? Cô thích cậu ta sao?”


 


Tôi lắc đầu, yếu ớt nói: “Thiếu gia, người ta có tên đàng hoàng.”


 


Trong mắt Đoạn Hoài Tự lóe lên một tia cố chấp bệnh hoạn, giọng điệu lại càng thêm âm u vài phần: “Trả lời tôi.”


 


Tôi đưa tay bịt miệng anh ấy lại.


 


“Thiếu gia, anh nói nhiều quá.”


 


Thấy trên đỉnh đầu Đoạn Hoài Tự có một sợi tóc ngố dựng đứng lên, chứng ám ảnh sạch sẽ khiến tôi khó chịu, tôi đưa tay vuốt tóc anh ấy. Đoạn Hoài Tự ngẩn ra một lát, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú ửng đỏ, cố gắng quay đầu đi: “Khụ, đừng tưởng làm thế này là tôi sẽ tha thứ cho cô.”


 


Tiếng chuông vào học vang lên, tôi vội vàng bước đi, đáp qua loa: “Thiếu gia, vậy anh muốn thế nào?”


 


Nghe vậy, trong mắt Đoạn Hoài Tự lóe lên một tia đen tối: “Cho tôi đánh dấu một cái.”


 


8


 


Tối trở về nhà, nhìn tin nhắn Phương Tự gửi trong điện thoại:


 


[Tinh Nhiễm, xin lỗi, buổi chiều không nên để cậu ở lại một mình chỗ đó. Đoạn Hoài Tự không phải người tốt, anh ta là một gã công tử đào hoa, cậu nhất định phải tránh xa anh ta, đừng để bản thân bị tổn thương.]


 


Tôi tắt điện thoại, nhìn thấy một vết cắn bị che giấu ở xương quai xanh. Đoạn Hoài Tự cái đồ chó má này. Thế mà lại cắn tôi một phát. Tôi đang suy nghĩ xem có nên đi tiêm phòng dại không.


Đô Đô bước những bước chân ngắn cũn chạy đến. Nhìn thấy ba cái chỏm tóc buộc chổng ngược trên đầu chú chó nhỏ của tôi, tôi suýt thì bật khóc vì cái độ xấu xí này. Thoạt nhìn là biết ngay Đoạn Hoài Tự làm. Chú có thể nhịn, nhưng thím đây thì không.


 


Tôi xoa đầu Đô Đô: "Cưng à, con cũng chịu khổ rồi, mẹ sẽ trả thù cho cả hai chúng ta."


 


Vừa hay cô quản gia có việc phải đi trước, nhờ tôi mang hoa quả lên lầu.


 


Đoạn Hoài Tự không có trong phòng ngủ, tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm. Nhìn thấy công tắc đèn phòng tắm ngay cửa. Tôi nảy ra ý đồ xấu, muốn trêu chọc anh ấy một chút. Vừa chạm vào công tắc, cạch một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.


 


Đoạn Hoài Tự bước ra, cả người anh ấy chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm quanh eo. Nước từ tóc mái nhỏ giọt, lăn dọc theo đường nhân ngư. Mặt tôi đỏ bừng.


 


Đoạn Hoài Tự khẽ mím môi dưới, giọng điệu tỏ vẻ thờ ơ: "Muốn làm chuyện xấu à? Chột dạ rồi sao?"


 


Tôi lắc đầu: "Không có."


 


Khóe mắt Đoạn Hoài Tự thoáng qua một tia trêu chọc: "Thật không? Vậy là cô muốn nhìn lén tôi tắm?"


 


Tôi:…


 


Tôi chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn. Đoạn Hoài Tự đột nhiên cúi người áp sát, trùng hợp thay chiếc khăn tắm quanh eo anh ấy rơi xuống. Theo bản năng, tôi nhìn xuống. 


Xong rồi, thế này chắc chắn bị mụn lẹo mất thôi!!!


 


Bất ngờ, có người bịt mắt tôi lại, bên tai vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi: "Nhìn đi đâu đấy? Quay lưng lại."


 


Tôi im lặng quay người, lúc quay lại thì Đoạn Hoài Tự đã mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, sắc mặt Đoạn Hoài Tự hơi tối sầm.


 


Màu hồng ư, Đoạn Hoài Tự đúng là chơi lớn ghê, không ngờ anh ấy lại có một trái tim thiếu nữ, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt này. Tôi cố gắng nhịn cười.


Tôi giơ bốn ngón tay lên, nghiêm túc nói: "Thiếu gia, anh yên tâm đi, tôi thề sẽ không nói cho ai biết chuyện anh mặc quần lót heo con màu hồng đâu."


 


Hơi thở Đoạn Hoài Tự nặng hơn vài phần, giọng nói khàn khàn, âm trầm vang lên: "Vậy sao, có vẻ như tôi phải áp dụng biện pháp nào đó để cô vĩnh viễn ngậm miệng lại."


 


Tôi: ?


 


Tôi lẳng lặng di chuyển chân: "Thiếu gia, bình tĩnh, giết người là phạm pháp."


 


Mắt thấy sắp bò tới cửa, thoát khỏi khu vực nguy hiểm, bỗng nhiên ngoài cửa đột nhiên có tiếng gọi: "Hoài Tự, con ngủ chưa?"

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Kế Hoạch Tranh Sủng Của Cún...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 19,519
Ngỡ Là Gà Mờ, Ai Ngờ Sói Già
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 184,877
Thừa Tướng Xin Đừng Sờ Nữa,...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 45,802
Vật Nhỏ Mềm Mại Của Đại Đội...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 132,420
Kết Hôn Với Nam Chính H Văn...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 51,596
Sau Khi Gả Vào Hào Môn
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 29,844
Ông Chồng Ảnh Đế Cực Phẩm X...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,495
Sau Khi Sếp Nghe Được Tiếng...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 14,160
Người Chồng Hào Môn Yếu Đuố...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 13,383
Đang Tải...