Tôi nhón chân ôm lấy khuôn mặt của bác sĩ Giang - người trong mộng của tôi.
Anh ấy bật cười thành tiếng: “Hôn ở chỗ khác đi, đây là văn phòng bệnh viện.”
Tôi xấu hổ: “Ai... em chỉ xem râu anh mọc ra chưa?”
“Là anh muốn hôn em.”
1
Gần đây một bộ phim tài liệu về một bác sĩ bỗng nổi tiếng, tôi hùa theo sự tò mò của mọi người mà xem thử.
Đây chẳng phải là Giang Dư, nam thần học trưởng mà tôi thầm mến suốt thời trung học sao?! Đây chính là cơ hội thứ hai mà ông trời ban cho tôi!
Đang lúc băn khoăn không biết làm thế nào để có thể giao tiếp với anh ấy, thì cơ thể tôi gặp vấn đề.
Đau lưng.
Đau lưng thì nên khám khoa nào?
Tôi tìm kiếm trên Baidu, hăm hở mở ra, rồi lại ỉu xìu đóng lại. Sao có người còn nói đau lưng là điềm báo của bệnh nan y vậy?
Dù sao thì Baidu cũng khuyên nên khám Khoa Chỉnh hình hoặc Khoa Phẫu thuật Cột sống, tôi chọn Khoa Chỉnh hình, nửa mừng nửa lo đặt lịch hẹn khám với Giang Dư.
Tôi cố tình đến sớm, nhưng cuối cùng vẫn phải xếp hàng đến tận 3 giờ chiều.
Cô bạn thân đẩy tôi vào trong, sau đó đóng cửa lại như thể đang xem kịch vui.
Tôi bước lại gần, trong lòng không khỏi thổn thức.
Tuy rằng Giang Dư có đeo khẩu trang, nhưng phần còn lại vẫn tinh tế vô cùng, đôi lông mày lạnh lùng và trong trẻo kia, còn mê hồn hơn cả trước đây...
“Đau ở đâu?” Anh ấy ngước mắt lên, hỏi hờ hững.
“Lưng... đau lưng.” Áp lực từ khí chất của anh ấy quá mạnh, tôi không dám bước tiếp.
“Lại đây.” Anh ấy nói tiếp.
Được thôi, qua thì qua. Tôi tiến lại hai bước, Giang Dư lập tức dùng một tay đặt lên lưng tôi, ấn lên xuống.
“Chỗ này à?”
“Không phải.”
“Chỗ này?”
“Cũng không phải.”
Anh ấy khẽ thở dài, rồi buông tay ra.
Thật sự tôi không rõ đau ở chỗ nào, chỉ là cảm giác đau nhức trong xương như sau khi tập thể dục, nhưng tôi không biết diễn tả thế nào. Hơn nữa, lòng bàn tay anh ấy nóng quá, dù cách một lớp quần áo tôi vẫn cảm nhận được.
“Chắc chắn không phải là do em quá buông thả với bạn trai đấy chứ?” Giang Dư quay người, bắt đầu gõ bàn phím.
Tôi nghe mà ngây người.
“Chắc chắn không có!” Tôi vội vàng đáp, rồi lại mạnh dạn nhìn Giang Dư thêm mấy lần, lầm bầm: “Làm gì có bạn trai mà buông thả.”
Anh ấy chỉ ‘ừm’ một tiếng nhạt nhẽo, rồi đưa cho tôi một tờ đơn.
“Đi chụp phim.”
Cô bạn thân đợi ở cửa, hai mắt sáng rực: “Sao rồi, sao rồi? Có tiến triển gì chưa?”
Tôi lườm cô ấy một cái, ôm eo: “Cậu vẫn nên cầu nguyện cho cái lưng của tớ không sao đi…”
Kết quả cho thấy, tôi bị Thoát vị đĩa đệm, mà còn là hai đốt. Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?
Tôi thấy mờ mịt, theo ấn tượng của tôi, đây là căn bệnh mà bố mẹ tôi hay nhắc tới, sao tôi lại bị Thoát vị đĩa đệm cơ chứ?
“Nghiêm trọng không ạ?” Tôi hỏi Giang Dư.
“Mức độ của em chưa cần phẫu thuật, bình thường phải chú ý nhiều hơn, đừng ngồi lâu, ít làm việc nặng... Tôi sẽ kê một vài miếng cao dán cho em, cố gắng đừng cúi người.”
Anh ấy còn dặn dò rất nhiều.
Có lẽ là gợi lại quá nhiều nỗi chua chát khi thầm mến anh ấy năm xưa, khả năng chịu đựng của tôi bỗng nhiên trở nên yếu ớt, muốn khóc.
Tôi hít hít mũi: “Bác sĩ Giang, tôi có thể xin Wechat của anh không? Anh nói nhanh quá tôi nhớ không nổi...”
“Được, em ra ngoài tìm y tá xin.”
“À.”
Trước khi tôi bước ra cửa, anh ấy đột nhiên gọi tôi lại: “Lạc Kiều, tỷ lệ sinh viên đại học bị Thoát vị đĩa đệm rất cao, em không cần quá lo lắng.”
Tôi sững sờ.
Đây là... Giang Dư đây là đang an ủi tôi sao?
Cơ thể vẫn ổn, tôi bắt đầu con đường theo đuổi.
Bước đầu tiên, khủng bố tin nhắn.
[Bác sĩ Giang, dán cao dán rồi mà vẫn đau thì phải làm sao ạ?]
[Bác sĩ Giang, tôi có cần tái khám không ạ?]
[Bác sĩ Giang, có phải trung học anh cũng học trường Nhất Trung không?]
Một loạt tin nhắn tự kỷ của tôi.
Cho đến ngày hôm sau, bên kia gửi đến một tin nhắn kèm mã QR: [Bác sĩ Giang bảo cô thêm tài khoản cá nhân của anh ấy.]
Tôi: ?
Hóa ra đó là số làm việc của anh ấy? Thậm chí còn không phải anh ấy quản lý trực tiếp! Tôi thấy việc mình spam tin nhắn thật có tội.
Lời mời kết bạn trên tài khoản cá nhân được chấp nhận vào lúc hai giờ sáng. Tôi đang thức khuya ôn thi cuối kỳ, thấy thông báo liền vội vàng nhắn tin chào anh ấy : [Hi, Bác sĩ Giang buổi tối vui vẻ ạ.]
[Vẫn chưa ngủ à?]
Ngay cả một biểu tượng cảm xúc Giang Dư cũng không dùng, nhưng anh ấy cũng chưa ngủ mà.
[Ôn thi ạ, ngày mai thi cuối kỳ hi hi.]
Cả ký túc xá đều thức trắng đêm, chuyện bình thường thôi.
[Vậy bây giờ em xuống sân, đi bộ hai vòng.]
[Tại sao?] Nghe hơi kỳ quái.
[Khỏe lưng.]
Thôi được rồi.
Ngày hôm sau, sau khi thi xong, tôi mở điện thoại ra và thấy tin nhắn của Giang Dư.
Một địa chỉ kèm theo một câu: [Thi xong thì đến chỗ này một chuyến.]
Tôi không hỏi gì cả, chỉ trả lời một chữ: [Vâng!]
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗