Chương 7
Đăng lúc 21:54 - 14/12/2025
628
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!


Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

20


 


Sau đêm đó, tôi và Thẩm Thư Mặc cùng nhau đốt bản hợp đồng, trở thành vợ chồng thật sự dựa trên tình nguyện.


 


Hai tháng sau, sắp đến sinh nhật Thẩm Thư Mặc, tôi dự định tặng anh một món quà sinh nhật ưng ý.


 


Nhân lúc bác sĩ Phạm đến nhà tái khám cho Thẩm Thư Mặc, tôi khẽ hỏi anh ấy: "Anh có biết Thư Mặc đặc biệt thích thứ gì không?"


 


Bác sĩ Phạm nhìn tôi một lúc: "Không phải là cô sao?"


 


Tôi không nhịn được cười: "Tôi hỏi là đồ vật cơ, hai người là anh em, ít nhiều gì cũng phải hiểu nhau chứ."


 


Bác sĩ Phạm nhíu mày suy nghĩ một lát: "Vậy cô thử xem lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt của anh ấy xem, bình thường anh ấy tìm kiếm những gì."


 


Đó đúng là một ý kiến hay.


 


Tôi nhân lúc bác sĩ Phạm đang kiểm tra cho Thẩm Thư Mặc, lén mở máy tính xách tay của anh, mật khẩu chính là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi.


 


Mở trình duyệt ra, tôi kinh ngạc đến sững sờ.


 


【Phải làm sao khi yêu đối tượng hợp đồng?】


 


【Làm thế nào để người khác tin rằng mình thực sự mất trí nhớ?】


 


【Làm thế nào để giả vờ mất trí nhớ?】


 


【Làm thế nào để dàn dựng một vụ tai nạn xe hơi?】


 


Thì ra, vụ tai nạn xe hơi là giả, mất trí nhớ cũng là giả.


 


Tôi tưởng mình đã tính kế được anh chàng mất trí, không ngờ thợ săn thực sự lại xuất hiện dưới hình thức con mồi.


 


Tôi không thể kìm nén được nữa, ôm máy tính xách tay xông đến trước mặt Thẩm Thư Mặc, tức tối chất vấn anh:


 


"Thẩm Thư Mặc, anh căn bản không hề bị mất trí nhớ, đúng không!"


 


"Bác sĩ Phạm, anh cũng là người đồng lõa diễn kịch với anh ấy!"


 


Hai người nhìn thấy lịch sử duyệt web trên màn hình máy tính xách tay đều sững sờ, sau đó bác sĩ Phạm đứng dậy cáo từ: "Nhà tôi còn đang hầm canh, tôi xin phép đi trước."


 


Bác sĩ Phạm thức thời rời đi, Thẩm Thư Mặc đứng dậy đến bên cạnh tôi: "Tương Tương, anh có thể giải thích."


 


Tôi trừng mắt nhìn anh, tôi muốn nghe xem anh ngụy biện thế nào.


 


"Tương Tương, tối hôm đó ở bờ biển anh nói yêu em từ cái nhìn đầu tiên, là thật."


 


Tôi theo bản năng phản bác: "Làm sao có thể? Nếu em chui vào ô của anh, làm sao em có thể không nhớ anh?"


 


"Nếu anh nói đó là chuyện mười năm trước thì sao?"


 


Tôi hơi nhíu mày, chuyện quá lâu rồi, tôi hoàn toàn không có ấn tượng.


 


Thẩm Thư Mặc bất lực nhắc nhở tôi: "Ngã tư Hợp Viên, anh đang che ô đen, em chui vào, hỏi anh có tiện đường đến trường Nhất Trung không?"


 


Một đoạn ký ức mơ hồ dần trở nên rõ ràng.


 


21


 


Khi tôi học cấp ba, trên đường đến trường bỗng nhiên đổ mưa rất lớn, để không bị trễ học mà cũng không quá thảm hại, cộng thêm bản tính xã giao, tôi đã chọn chiếc ô lớn nhất trong số những người qua lại mà chui vào.


 


"Xin lỗi, tôi không mang ô, anh có tiện đường đến trường Nhất Trung không?"


 


Chủ nhân của chiếc ô là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, sau một thoáng do dự ngắn ngủi, anh ấy gật đầu.


 


Suốt quãng đường tôi đều lén nhìn anh ấy, chỉ là khí chất lạnh lùng toát ra từ người anh ấy khiến tôi không dám ồn ào.


 


Chuyện này tôi đã nhớ rất lâu, nhưng thời gian trôi qua, cũng dần phai nhạt.


 


Không ngờ người đàn ông đó lại là Thẩm Thư Mặc của hai mươi tuổi.


 


"Vậy là anh đã nhớ em mười năm?"


 


"Không phải nhớ mười năm." Đôi mắt Thẩm Thư Mặc chất chứa tình cảm sâu đậm có thể làm người ta chết chìm, "Là yêu thầm mười năm."


 


Tôi bừng tỉnh: "Vậy cái gọi là hôn nhân hợp đồng cũng là do anh cố ý?"


 


"Tương Tương, khi gặp lại em ở buổi tiệc rượu, anh không muốn bỏ lỡ nữa, nên đã dùng một cái cớ vụng về để có được em trong thời gian ngắn."


 


Ánh mắt Thẩm Thư Mặc thậm chí còn có một chút ti tiện và cẩn trọng, tôi không thể giận nổi nữa, lẩm bẩm hỏi anh:


 


"Vậy khi hợp đồng của chúng ta sắp hết hạn, em giả vờ say rượu quyến rũ anh, sao anh vẫn có thể ngồi yên không loạn?"


 


"Làm sao có thể không loạn? Sống chung với em ba năm, từng khoảnh khắc đều là sự nhẫn nhịn."


 


Anh ôm chặt tôi vào lòng, "Chỉ là anh không muốn để dục vọng của mình làm bỡn cợt em."


 


Một tình yêu nồng nhiệt như thế mà lại được kiềm chế và che giấu tinh tế đến vậy, làm sao tôi có thể làm ngơ được?


 


"Thẩm Thư Mặc, chuyện trước đây em không truy cứu nữa, nhưng sau này không được tính kế em nữa."


 


22


 


"Anh..." Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Thẩm Thư Mặc lập tức trở nên vui mừng khôn xiết, kích động đến nói năng lộn xộn.


 


"Tương Tương, ý em là, anh, anh sắp làm bố rồi sao?"


 


"Đúng vậy, vốn dĩ em định đợi sinh nhật anh mới nói cho anh biết." Lời nói dối năm xưa anh nói với bố mẹ chồng nay đã trở thành lời tiên tri.


 


Giáo sư Thẩm vốn luôn bình tĩnh, giờ khóe mắt lại rưng rưng lệ, hôn lên trán tôi.


 


"Thì ra ước nguyện thành sự thật, là có cảm giác này."


 


23


 


Tôi mỉm cười rạng rỡ, khoảnh khắc này tôi cảm nhận được điều anh cảm nhận.


 


Tôi từng bước tính toán anh, anh lại từng chút từng chút mưu đồ có được tôi.


 


Chúng tôi với nhau, đều là ước nguyện đã thành sự thật của đối phương.


 


(Hết)

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Hôn Nhân Hợp Đồng Ngọt Ngào
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 4,397
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 7,037
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,955
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 4,354
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,591
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,639
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,124
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 2,585
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 2,616
Đang Tải...