15
Chuông điện thoại vẫn reo, nhưng tôi không đủ can đảm để nghe, cuối cùng nó tự động ngắt. Người duy nhất không gọi cho tôi lại là Thẩm Thư Mặc.
Tính toán chênh lệch múi giờ, bên anh ấy đang là rạng sáng, chắc vẫn còn đang ngủ say, nên vẫn chưa biết bên này đã rối như tơ vò rồi.
Vừa nghĩ đến việc chỉ vài giờ nữa thôi, mọi thứ sẽ không thể che giấu được nữa, tôi đã lo lắng đến mức không thở nổi.
Quả nhiên, người nói dối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Trời dần tối, tôi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ cả ngày, cho đến khi căn phòng u ám đột nhiên sáng đèn. Tôi theo phản xạ đưa tay che mắt, đợi mắt thích nghi với ánh sáng thì Thẩm Thư Mặc đã xuất hiện bên cạnh tôi.
“Thẩm Thư Mặc?” Giọng tôi hơi run rẩy, cứ tưởng đó là ảo giác của mình.
“Tương Tương, là anh.” Thẩm Thư Mặc nắm lấy tay tôi, “Đừng sợ, anh về rồi.”
Tay anh rất ấm, nhưng tôi lại cảm thấy tội lỗi muốn rút tay ra, rồi lại bị anh nắm chặt hơn.
Tôi quay đầu đi, không dám nhìn anh: “Giáo sư Thẩm, em xin lỗi, em…”
Chưa đợi tôi nói hết, anh đã ôm tôi vào lòng.
“Anh kết thúc sớm việc giao lưu học thuật, ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ về đây, không phải để nghe em gọi anh là Giáo sư Thẩm, càng không phải để nghe em nói xin lỗi với anh.”
“Giáo sư Thẩm, có lẽ anh vẫn chưa biết, hợp đồng là thật.” Tôi run rẩy thừa nhận, “Em đã lừa anh.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng kể hết chuyện ba năm trước chúng tôi kết hôn hợp đồng, sau đó tôi lợi dụng việc anh mất trí nhớ để lừa dối anh.
Nói xong, tôi cúi đầu không nhìn vào mắt Thẩm Thư Mặc. Ngay khi tôi nghĩ anh sẽ tức giận trách mắng tôi, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống trán tôi.
“Tương Tương, cho dù trước đây chúng ta từng là hôn nhân hợp đồng, nhưng hiện tại anh rất rõ ràng, anh rất, rất yêu em.”
“Vậy anh yêu em điều gì? Tính từ lúc anh mất trí nhớ, chúng ta cũng chỉ mới quen nhau hai tháng.”
Tôi đẩy Thẩm Thư Mặc ra, cố nén nước mắt: “Giáo sư Thẩm, em biết anh rất tốt bụng, nhưng anh không cần phải an ủi em như vậy.”
Phạm lỗi thì phải chịu phạt, là tôi đã quá tham lam, cũng đến lúc phải trả giá.
Thẩm Thư Mặc dở khóc dở cười: “Tương Tương, anh không an ủi em, đôi khi tình yêu chỉ là một cảm giác thôi.”
“Em nói chúng ta chỉ mới quen nhau hai tháng, nhưng anh lại cảm thấy mình đã quen em mười năm, yêu em mười năm rồi.”
Tôi cau mày: “Nói bậy, cho dù tính từ lần đầu gặp nhau, cũng chỉ mới ba năm.”
Thẩm Thư Mặc ôm tôi vào lòng, giọng nói trầm thấp và chắc chắn: “Cứ coi như anh nói bậy đi, nhưng xin em đừng nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em.”
Giống như tuyết mùa đông bị ánh nắng ấm áp làm tan chảy, tôi không kìm được nữa, sự hoảng sợ suốt cả ngày hóa thành những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng.
“Em xin lỗi, em hại anh bị cư dân mạng mắng chửi, còn cả bên bác gái nữa, em còn không có can đảm nghe điện thoại của bà.”
“Là em đã khiến mọi thứ trở nên tồi tệ như vậy, nhưng lại hoàn toàn không biết phải kết thúc thế nào.”
Thẩm Thư Mặc hôn lên lau khô nước mắt tôi, nhẹ giọng nói: “Thật ra có một cách để giải quyết mọi chuyện trước mắt.”
“Cách gì?”
“Em gọi anh một tiếng ‘chồng’ đi.”
Tôi bị vẻ mặt trịnh trọng của anh mê hoặc, dù biết anh đang trêu chọc mình, tôi vẫn nức nở gọi: “Chồng.”
“Được rồi, vậy phần còn lại cứ giao cho chồng.”
Thẩm Thư Mặc bế tôi lên: “Việc duy nhất em cần làm là ngủ một giấc thật ngon.”
“Anh đảm bảo, khi em tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
16
Đêm đó, Thẩm Thư Mặc ngồi bên giường tôi, vỗ lưng tôi như dỗ con nít ngủ. Cảm giác yên tâm chưa từng có, tôi ngủ một giấc không mộng mị.
Khi tôi tỉnh dậy, đã là buổi trưa rồi.
Tôi đi một vòng trong nhà, không thấy bóng dáng Thẩm Thư Mặc đâu. Cầm điện thoại lên định gọi cho anh, tôi thấy màn hình hiển thị hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Tư Tư.
Chắc là sau một ngày, mọi chuyện đã phát triển không thể kiểm soát được nên cô ấy mới lo lắng đến vậy.
Chuyện phải đối mặt sớm muộn gì cũng phải đối mặt, tôi hít một hơi thật sâu, gọi lại cho Tư Tư. Tôi còn chưa kịp mở lời, Tư Tư trong điện thoại đã kích động la hét.
“Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi, Tương Tương, Giáo sư Thẩm nhà cậu đúng là đỉnh của chóp!”
Tôi ngơ ngác: “À hả?”
Tư Tư như một fan cuồng nhiệt, điên cuồng kể cho tôi nghe những thao tác thần sầu của Thẩm Thư Mặc. Đầu tiên, Thẩm Thư Mặc đã lên các nền tảng công cộng để phản hồi mọi nghi vấn.
“Bản hợp đồng hôn nhân hợp đồng chỉ là một chút tình thú nhỏ giữa vợ chồng mà thôi, không ngờ lại bị kẻ có tâm lợi dụng. Vợ là giới hạn của tôi, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua.”
Chỉ với hai câu ngắn ngủi, anh đã vừa an ủi được fan hâm mộ, bảo toàn danh tiếng và uy tín của tôi, lại vừa trấn áp được kẻ khởi xướng vụ việc.
Không lâu sau, một cô trợ lý nhỏ bên cạnh tôi đã chủ động đứng ra thừa nhận, là cô ta đã giúp tôi lấy trang sức từ két sắt B và nhìn thấy hợp đồng bên trong, nhất thời quỷ ám đã chụp lại nội dung hợp đồng.
Sau đó, nữ minh tinh vốn luôn đối đầu với tôi, vì ghen tị với việc lưu lượng truy cập của tôi tăng vọt đã cản đường cô ta, nên đã tìm đến cô trợ lý nhỏ kia để mua tin tức xấu của tôi.
Cô trợ lý nhỏ không cưỡng lại được cám dỗ của đồng tiền, liền bán ảnh chụp hợp đồng cho nữ minh tinh đó.
Điều này dẫn đến hàng loạt sự việc tiếp theo.
Không lâu sau khi cô trợ lý nhỏ đăng bài, nữ minh tinh kia lại đăng video lên Weibo xin lỗi tôi. Cô ta khóc lóc tèm lem nước mắt nước mũi, cúi gập người chín mươi độ với khuôn mặt hoảng sợ và hối hận, đồng thời cam kết sẽ rút khỏi giới giải trí.
Sau đó, cô ta xóa hết tất cả các bài đăng trên Weibo và đặt video xin lỗi làm bài đăng nổi bật.
Toàn bộ sự việc xem như đã kết thúc.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗