Tôi và đối tượng xem mắt đã cưới chớp nhoáng.
Sau khi kết hôn, anh ấy thờ ơ trước những lời mời gọi cố ý của tôi, nhưng lại ở trường học ve vãn mỹ nữ, bị tôi bắt quả tang tại trận.
Được lắm, anh còn có hai bộ mặt cơ à?
Lúc tôi tức giận thuê trai bao và buôn chuyện với hội chị em rằng anh ấy bị lãnh cảm, thì bị anh ấy bắt gặp.
Đêm đó tôi bị anh ấy giày vò quay cuồng.
Anh ấy dùng chiến tích cả một đêm để chứng minh rằng anh ấy – rất được!
Ngày hôm sau, tôi vô tình lộ tẩy thân phận, lại bị anh ấy kéo đi tái hiện lại các tình tiết trong truyện.
Tôi xoa xoa cái eo muốn nát ra, vì hành động lỗ mãng của mình mà tự phạt ba ly…
01
"Mẹ ơi, thật sự đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa mà, con vẫn chưa có ý định kết hôn đâu, con phải gây dựng sự nghiệp chứ."
"Sự nghiệp, con có sự nghiệp gì? Con bây giờ chẳng phải đang ở nhà ăn bám đợi chếc là gì?"
"Gì mà ăn bám đợi chếc chứ, con là người viết lách!"
Tôi phản bác.
"Người viết lách gì, viết gì thì lấy ra cho mẹ xem nào?"
Mẹ tôi khịt mũi coi thường.
Tôi lập tức xìu xuống, ừm, thì truyện người lớn cũng là văn mà...
Mẹ tôi cứ lải nhải bên tai.
"Dì Vương nhà bên cạnh năm nay đã bế cháu trai rồi, con thì đến cả bạn trai cũng không có."
Mẹ tôi cái gì cũng tốt, chỉ có điều là thích so sánh với người khác, đặc biệt là với dì Vương. Lúc con trai dì Vương kết hôn, mẹ tôi còn sốt ruột hơn bất cứ ai, ráo riết sắp xếp xem mắt cho tôi.
Nào ngờ những đối tượng xem mắt đó đều quá...
Đối tượng xem mắt số 1, bà mai nói sự nghiệp đang khởi sắc. Thực tế thì không nhà không xe, bày sạp bán đồ chơi nhỏ trên phố.
Đối tượng xem mắt số 2, nói là ngũ quan đoan chính, cao một mét tám, thích thể thao. Thực tế thì cao bằng tôi, môn thể thao yêu thích là mạt chược, còn về ngũ quan đoan chính à, tôi chỉ có thể nói là nhìn ra hình hài một con người thôi.
À, tôi cao một mét sáu lăm.
Hai người này còn đỡ, tự tô vẽ bản thân cũng không có gì đáng trách, nhưng người thứ ba này thì hơi quá đáng, thuần túy là lừa đảo.
Đối tượng xem mắt số 3, bà mai nói là có biên chế, thuộc đơn vị sự nghiệp. Mẹ tôi vui mừng khôn xiết, giục tôi đi. Kết quả đến nơi, bên nam không xuất hiện, mẹ anh ta đến.
Hỏi ra mới biết, anh ta phạm tội rồi, đang ngồi bóc lịch trong tù.
Ừm... sao mà không tính là đơn vị sự nghiệp được nhỉ?
Mặc dù đã dẫm phải vô số 'bãi mìn' khi đi xem mắt, mẹ tôi vẫn không hề nản lòng.
Chủ đề lại quay về chuyện dì Vương bế cháu trai, nhìn dáng vẻ đầy kỳ vọng của mẹ, tôi không đành lòng.
"Hay là, con đi cầu xin dì Vương bế cháu đến cho mẹ trông vài ngày nhé?"
Hậu quả khi chọc giận mẹ tôi là bị bà ấy quét ra khỏi nhà, còn hạ 'tối hậu thư' là không xem mắt thì đừng hòng quay về.
Mẹ ruột mà, biết làm sao được, đành đi vậy, đi để mở mang tầm mắt về sự đa dạng của các loài vậy.
02
Khi tôi đến quán cà phê, bên trong chỉ có lác đác vài bàn khách.
Mắt tôi như máy dò, tìm kiếm những đối tượng xem mắt tiềm năng.
Bàn số 1 có hai cô gái, bàn số 3 là mấy học sinh mặc đồng phục, loại trừ trước.
Vậy chỉ còn anh chàng đeo kính dân tài chính ở bàn số 4, anh ta thuộc dạng nhìn lâu mới thấy đẹp, nhưng tôi thì thật sự chẳng có kiên nhẫn.
Tôi tự nhủ, bà mai này tìm đâu ra đối tượng xem mắt kiểu gì thế không biết, may mà không phí tiền mỹ phẩm của tôi. Tôi vừa định đi về phía anh chàng đeo kính dân tài chính thì khóe mắt liếc thấy một "phong cảnh" đẹp đến kinh ngạc.
Người tới ăn mặc gọn gàng, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản mở một cúc ở cổ, hơi rộng. Tay áo sơ mi được cuộn gọn gàng lên cánh tay. Anh ta đeo kính gọng vàng, khuôn mặt tuấn tú thanh thoát. Cực phẩm, đúng là cực phẩm.
03
"Cô là Lục Tri Du?"
Ơ? Tôi à?
Mất một hai giây ngớ người, tôi nắm lại bàn tay của người đàn ông.
"Tôi là, anh là ai?"
"Cố Cảnh Hòa, đối tượng xem mắt của cô."
À, không phải? Ừm?
Đầu óc tôi hơi "đơ" ra, tôi thấy bà mai này chắc đi nhầm đường rồi. Cứ cái loại "hàng chất lượng" thế này thì chẳng cần phải khen. Mấy cái loại "cứt" khác thì bà ấy lại có thể khen thành hoa.
Tôi gọi một ly vanilla latte, cuộc sống đã khổ sở rồi, uống chút đồ ngọt thì sao chứ.
"Anh làm nghề gì?"
"Giáo sư đại học. Còn cô Lục thì sao?"
Khừ, khoan đã, hơi thấy nghề nghiệp của mình hơi khó nói ra thì phải.
"Tôi viết tiểu thuyết, he he."
Tôi cười khì khì đánh trống lảng, nghĩ bụng mau đổi chủ đề đi.
Cố Cảnh Hòa dùng hai tay nâng cốc, ánh mắt anh ấy lấp lánh.
"Người viết lách, rất tự do nhỉ."
Chậc, nói sao đây, Cố Cảnh Hòa, anh có gu đấy.
Ngay giây sau, lời anh ấy nói ra suýt nữa làm tôi cắn đứt lưỡi.
"Cô Lục viết thể loại gì vậy, về tôi sẽ tìm đọc để tìm điểm chung trò chuyện?"
Lưỡi tôi như muốn chảy máu, nhưng vẫn phải giả vờ mặt không đổi sắc.
"Ngôn tình, ngôn tình ấy mà, anh chắc chắn sẽ không thích đọc đâu."
Cười chết tôi rồi, tôi viết truyện người lớn, thì tìm điểm chung gì đây…
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗