Chương 6
Đăng lúc 20:42 - 25/10/2025
513
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Nhấp vào nút TIẾP TỤC ĐỌC TRUYỆN để mở trang quảng cáo. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Bà chủ không còn đưa cơm, ông chủ liên tục ở công ty nhiều ngày. Tin đồn về chúng tôi đã lan truyền loạn xạ trong công ty.


 


Trình Dực Nam đột nhiên lạnh nhạt với tôi, có lẽ trong mắt người ngoài, nhiều nhất chỉ là anh ấy đã mất hứng thú với tôi, đã thay lòng đổi dạ. Nhưng chỉ có tôi biết, có lẽ Trình Dực Nam thật sự chưa bao giờ thích tôi.


 


Đêm đó tôi ngồi trơ trọi đến sáng. Cửa sổ ban công chưa đóng, cơn gió lạnh buổi sớm thổi thấu tim.


 


Thật kỳ lạ, khoảnh khắc đó tôi đột nhiên thông suốt. Tôi phải quay trở lại quỹ đạo cuộc sống của mình, trả lại cuộc sống vốn có cho Trình Dực Nam.


 


Trình Dực Nam trở về nhà đúng lúc này. Bận rộn liên tục mấy ngày, có lẽ anh ấy cũng thức trắng đêm, xung quanh mắt có một quầng thâm.


 


Mặc dù vậy, anh ấy vẫn không tỏ vẻ tiều tụy. Ngược lại khiến tôi trông có vẻ thảm hại hơn.


 


Có lẽ không ngờ tôi lại ngồi trong phòng khách sớm như vậy, bước chân Trình Dực Nam khựng lại, anh ấy xa lạ mà lịch sự chào hỏi tôi:


 


"Chào buổi sáng, anh về lấy tài liệu."


 


Nói xong, anh ấy bước đi vững vàng lướt qua tôi đi về phía phòng làm việc.


 


Rất nhiều việc để thực hiện có lẽ không cần chuẩn bị lâu, mà chỉ thiếu một chút nóng đầu.


 


Tôi rất rõ ràng, tôi không phải là người có thể cầm lên được và đặt xuống được.


 


Có những lời nếu vài ngày không nói ra, lần sau muốn tích lũy đủ dũng khí này, không biết phải mất bao lâu nữa.


 


Nghĩ đến đây, tôi siết chặt nắm tay, đột ngột đứng dậy: "Trình Dực Nam, anh bận lắm sao?"


 


"Hửm?"


 


Tôi dồn hết can đảm: "Anh có tiện dành ra mười mấy phút không? Chúng ta nói chuyện đi."


 


Trình Dực Nam lập tức rút điện thoại ra sắp xếp tài xế và trợ lý, rất hào phóng cho tôi nửa tiếng. Tôi không khỏi cười khổ trong lòng. Trước đây anh ấy có thể dành ra ba ngày ở nhà cùng tôi ngây người, giờ nửa tiếng cũng khó khăn đến thế.


 


Tôi chớp mắt, cố gắng đẩy lùi sương mù đang dâng lên trong mắt.


 


Tôi nhìn anh ấy, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh nói: "Chúng ta ly hôn đi, anh xem ngày mai có thời gian không, chúng ta đến Cục Dân chính."


 


Ngón trỏ Trình Dực Nam gần như không thể thấy được mà khẽ nhúc nhích. Anh ấy không nói gì, chỉ nghiêm trọng nhìn tôi.


 


Đôi mắt không chút gợn sóng như muốn nhìn thấu tôi, có lẽ để quan sát xem đây có phải là chiêu trò "câu dẫn" của tôi hay không.


 


Tôi tiếp tục bổ sung: "Em nói thật lòng, anh không cần nghi ngờ ý đồ của em. Anh nghĩ sao? Em..."


 


"Anh không có thời gian."


 


Lời tôi nói được một nửa thì Trình Dực Nam cuối cùng cũng mở lời.


 


"Hôm nay và ngày mai anh đều đi công tác, bay tới Thượng Hải."


 


Tôi vô cùng hiểu chuyện: "Vậy ngày kia thì sao?"


 


"Ngày kia... đi thị sát công ty con."


 


"Ngày kìa nữa cũng được."


 


"Họp toàn thể nhân viên."


 


Nếu không phải biểu cảm của Trình Dực Nam lúc này quá đỗi bình thản, tôi đã tự luyến mà nghi ngờ anh ấy không nỡ xa tôi rồi!


 


Tôi hít một hơi thật sâu, tiếp tục thỏa hiệp: "Anh họp xong lúc mấy giờ?"


 


"Thẩm Hạ Thời."


 


Trình Dực Nam trịnh trọng gọi tên tôi, anh ấy nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu bình tĩnh, càng giống như đang công sự: "Gần đây anh sẽ bận rộn với sản phẩm mới quý này, không có nhiều thời gian."


 


Bận đến mức ngay cả thời gian ly hôn cũng không có sao?


 


Tôi đã nghĩ Trình Dực Nam vô tình, nhưng không ngờ lại vô tình đến thế.


 


Tôi cắn môi, không muốn để lộ ra một chút lưu luyến nào.


 


"Không sao đâu, khi nào anh có thời gian thì liên hệ với em, dù sao em cũng rảnh mà. Hoặc là anh tìm luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn, em ký trực tiếp là được."


 


Điện thoại Trình Dực Nam vang lên tiếng thông báo tin nhắn, là tin nhắn thoại từ Trợ lý.


 


"Ông chủ ơi, đừng có quấn quýt với bà chủ nữa, không đi là trễ máy bay đó."


 


Cả hai chúng tôi đều cứng người, dù Trình Dực Nam luôn duy trì vẻ mặt không biểu cảm, nhưng không khó để nhìn thấy sự ngượng nghịu trong mắt anh ấy.


 


Tôi chủ động xoa dịu không khí, cố làm ra vẻ phóng khoáng vẫy tay: "Anh mau đi làm việc đi. Tối nay em sẽ dọn đi, sau này anh không cần phải trốn ở công ty vì ngại nữa. Sau này anh phải ăn uống cẩn thận, bị đau dạ dày sẽ rất khó chịu. Trình tiên sinh, chúc anh cuộc sống sau này thuận lợi hơn."


 


Nói đến cuối cùng, giọng tôi đã hơi run rẩy.


 


Sắc mặt Trình Dực Nam mang theo chút phức tạp và do dự. Tôi căn bản không còn tâm trạng để đoán xem anh ấy đang nghĩ gì nữa.


 


Tôi cúi đầu để mái tóc dài che đi đôi mắt đỏ hoe, luống cuống đẩy anh ấy một cái: "Mau đi đi, không là trễ máy bay bây giờ."


 


Tiếng bước chân Trình Dực Nam cuối cùng cũng vang lên. Tôi chỉ dám dùng khóe mắt dõi theo bóng lưng anh ấy rời đi.


 


Đi đến cửa ra vào, Trình Dực Nam nghiêng đầu.


 


"Thật ra, em cứ ở đây cũng không sao, đây là nhà của em. Còn những chuyện khác, đợi anh đi công tác về rồi nói kỹ."


 


Người giàu chia tay thật hào phóng. Căn biệt thự lớn giữa trung tâm thành phố nói tặng là tặng tôi luôn.


 


Nhưng trong căn nhà này đâu đâu cũng có bóng dáng cuộc sống của hai đứa tôi, sau này tôi phải đối mặt thế nào đây? Phải dọn ra ngoài! Không thể chậm trễ!


 


Những thứ tôi cần mang đi không nhiều. Kết hôn một năm, tài sản thuộc về tôi chỉ vỏn vẹn hai chiếc vali mà thôi. Những món trang sức xa xỉ phẩm giá trị liên thành mà Trình Dực Nam tặng, tôi đều không cần, chỉ là trước khi đi, tôi nhìn thấy chiếc túi xách anh ấy mua trong lần say rượu đó, và tôi đã mang nó theo.


 


Nhìn vào tủ quần áo đã được dọn sạch, không còn dấu vết sinh hoạt của mình nữa, tôi khuỵu xuống, gào khóc òa lên nửa tiếng. Khóc xong trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.


 


Đôi mắt tôi sưng húp như quả óc chó, cố gắng lê hai chiếc vali ra khỏi cửa thì đúng lúc đụng mặt dì giúp việc đang đến làm.


 


Dì trợn tròn mắt kinh ngạc, không thể tin được.


 


“Bà chủ, cô làm sao thế? Cãi nhau với Trình tiên sinh à? Không lẽ cô bỏ nhà ra đi đấy ư?”


 


Tôi lắc đầu: “Không phải cãi nhau, dì ạ, tụi cháu sắp ly hôn rồi.”


 


“Cái gì?!”


 


Giọng dì giúp việc vang lên, khiến những chú chim đang quấn quýt trên cành cây bay vút đi.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Tổng Tài Bá Đạo Chỉ Muốn Là...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 8,738
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,660,347
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,814,967
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,986,212
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,630,324
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,095,433
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,670
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,019,395
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,474,344
Đang Tải...