Thái tử Kinh Khuyên hình như là gay, sau khi kết hôn, anh chưa từng chạm vào tôi, nhưng rất thích chuyển khoản tiền. Cho đến khi anh tìm một nam tiểu tam, tiền chuyển cho tôi bắt đầu ít đi. Tôi quyết định lấy thái độ vợ cả, đích thân đến dạy dỗ tên tiểu tam này. Khi anh vội vàng chạy tới, tôi và nam tiểu tam kia đã cãi nhau một trận. Tên nam tiểu tam kia vô cùng ngạo mạn, vừa thấy anh đã mách lẻo: “Vợ anh vừa vào nhà đã nói bóng nói gió mắng tôi không biết xấu hổ, anh mau quản cô ấy đi.”
Hừ, tôi cũng biết mách lẻo!!!
Tôi kéo lấy ống tay áo không tồn tại của Thái tử gia, khóc lóc thảm thiết như hoa lê đái vũ.
"Ông xã, hu hu hu, anh và cậu ta yêu nhau sống chec đã là có lỗi với em rồi, nhưng bây giờ cậu ta còn giẫm lên mặt em, anh cũng không quản cậu ta sao?"
Thái tử gia: "..."
Nam tiểu tam: "..."
Tôi cúi đầu, không thấy vẻ mặt bẽ bàng của hai người họ, lại còn làm bộ làm tịch dậm dậm chân.
"Ông xã, anh nói gì đi chứ!?"
Sau đó, Thái tử Kinh Khuyên dùng hành động thực tế chứng minh cho tôi thấy anh không phải gay. Trong lúc tôi kiệt sức, anh buông lời lẽ trêu chọc hết câu này đến câu khác:
"Vẫn còn nghĩ anh thích đàn ông à?"
"Hửm? Bà xã, sao em không nói gì nữa vậy?"
1
Gia đình phá sản. Để chống đỡ nhà máy kẹo của gia đình, tôi đã chạy đi tham gia vòng tuyển chọn xem mắt của Thái tử Kinh Khuyên Tạ Kỳ Diễn. Kết quả là bị mẹ của Thái tử gia – Bà Diêu, chọn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên, thành công lọt vào vòng chung kết.
Để thành công gả vào nhà hào môn, tôi kéo Bà Diêu lại gần để làm thân.
"Ông xã của con, tức là con trai mẹ, anh ấy thích mẫu con gái thế nào ạ?"
Vòng chung kết tuyển chọn xem mắt này là các ứng viên lần lượt gặp mặt Tạ Kỳ Diễn.
Tạ Kỳ Diễn thích ai thì người đó sẽ được gả vào nhà họ Tạ hào môn.
Trước khi đến, tôi đã tìm hiểu về Tạ Kỳ Diễn trên mạng. Tin đồn anh đẹp trai, dáng người chuẩn, chỉ số thông minh cao. Còn về việc anh thích kiểu con gái nào, thì lại không có bất kỳ thông tin nào được tiết lộ.
Bà Diêu nghe tôi hỏi câu này, nghẹn lại một lúc lâu.
"Ừm, ừm, A Diễn nhà dì à, thằng bé thích, thích..."
Tôi thất vọng thở dài, "Dì cũng không biết sao?"
Bà Diêu sốt ruột đến mức trán toát mồ hôi. Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của tôi, bà ấy mới thốt ra một câu:
"A Diễn, nó thích con gái gợi cảm! Đúng, chính là con gái gợi cảm!"
Hửm?
Tôi cúi đầu nhìn bộ ngực phẳng lì của mình, cảm thấy mình đang tự chuốc lấy sự sỉ nhục.
"Dì ơi, con nghĩ con hết hy vọng rồi!"
Bà Diêu chuyển ánh mắt xuống ngực tôi, im lặng. Giây tiếp theo, bà ấy lại nắm lấy tay tôi, thay đổi lời nói:
"Dì vừa nói lung tung thôi, A Diễn nhà dì thích ngực phẳng, như vậy mới cao cấp."
Hửm?
Xem ra Bà Diêu rất hài lòng với tôi!!!
Tôi ngước nhìn ánh mắt khích lệ của Bà Diêu, quyết định cố gắng một phen.
2
Tối hôm đó, tôi về nhà đặt mua mười đôi miếng độn ngực trên mạng.
Giao gấp!
Đợi miếng độn ngực đến nơi, tôi nhét chúng vào áo một cách điên cuồng. Cho đến khi tạo ra được sự "sóng gió cuồn cuộn" thì tôi mới dừng tay rồi lên đường đi dự buổi tiệc xem mắt với Tạ Kỳ Diễn.
Nhà hàng Bà Diêu sắp xếp là nơi nổi tiếng nhất thành phố.
Phong cảnh đẹp, món ăn ngon!
Tôi đợi rất lâu mà Tạ Kỳ Diễn vẫn chưa đến. Để tránh lãng phí thức ăn nguội lạnh, con bé tham ăn là tôi đã quét sạch hết các món trên bàn. Kết quả là tôi vừa ăn xong thì Tạ Kỳ Diễn đến.
Tạ Kỳ Diễn thật sự rất đẹp trai. Làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, dưới đôi lông mày sắc nét còn có một nốt ruồi son. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuỷu tay vắt một chiếc áo vest màu mực.
Dáng người cao ráo, khí chất thanh lãnh, quý phái. Nhìn qua, chính là kiểu bạn trai mà tôi đặc biệt muốn bao nuôi trước khi nhà tôi phá sản.
Anh kéo ghế ra ngồi xuống, giọng nói ôn hòa lịch sự:
"Xin lỗi, vừa có một cuộc họp, để cô đợi lâu rồi."
Nội tâm tôi điên cuồng hóa thân thành gà la hét, nhưng trên mặt lại nặn ra một nụ cười quyến rũ.
"Không sao đâu ạ, công việc quan trọng nhất."
Sau đó, tôi dịu dàng mở lời:
"Anh đói rồi phải không, đồ ăn trên bàn vừa được dọn lên, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé."
Bé con trong lòng tôi đắc ý chống nạnh. Hôm nay tôi vừa gợi cảm, quyến rũ, lại còn dịu dàng hiểu chuyện.
Chỉ là Thái tử gia thôi, chiến thắng!
3
Ngay lúc tôi đang thầm tuyên bố chiến thắng trong lòng. Tạ Kỳ Diễn cúi đầu quét mắt qua những chiếc đĩa trống rỗng trên bàn, rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội:
"Hửm? Nhà hàng này đổi sang phục vụ 'thực đơn không khí' từ bao giờ vậy?"
Tôi: "..."
Chết tiệt, quên mất chuyện mình đã ăn hết sạch đồ ăn trên bàn rồi.
Tạ Kỳ Diễn lại gọi thêm một phần ăn. Thậm chí còn hảo tâm hỏi tôi có muốn gọi thêm một phần nữa không. Tôi mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm anh ăn.
Trong lòng không ngừng bực bội:
【Tiêu rồi, tiêu rồi, ấn tượng đầu tiên mất hết rồi.】
Tôi vẫn chưa nghĩ ra làm cách nào để cứu vãn tình huống xấu hổ này thì Tạ Kỳ Diễn cầm khăn ăn lên, lau miệng một cách chậm rãi.
"Tôi ăn xong rồi."
Sau đó, ánh mắt Tạ Kỳ Diễn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở một góc nào đó dưới gầm bàn.
"Trần Chanh tiểu thư hôm nay đến là để xem mắt với tôi sao?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu như một con chim cút. Tạ Kỳ Diễn cười một cách khó hiểu, giọng nói đầy từ tính:
"Ồ, tôi cứ tưởng cô đến để làm hoạt động quảng cáo nào đó!?"
Tôi không hiểu, nghi hoặc nhìn anh. Tạ Kỳ Diễn cười rất lịch thiệp, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến tôi suýt chút nữa xấu hổ muốn độn thổ.
"Trần Chanh tiểu thư, cô hình như đánh rơi thứ gì đó dưới gầm bàn."
Trong lòng tôi đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành. Theo hướng ngón tay anh ta chỉ, tôi từ từ cúi đầu xuống.
Rồi mắt tôi trợn tròn, nhìn trừng trừng!
Trời ơi, thứ bị rơi này chẳng phải là miếng độn ngực trong bộ ngực "sóng gió cuồn cuộn" của tôi sao?
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗