10
Đêm cuối cùng.
Do mang thai nên tôi trở nên đặc biệt buồn ngủ, liên lạc trong đầu cắt ngang giấc mơ đẹp của tôi.
"... Thời điểm phản diện trong nguyên tác chết đã qua, 03, có thể rời đi rồi."
Bây giờ vẫn là ban ngày, Đoạn Phó vẫn đang ở công ty.
Ban đầu hắn muốn chuyển công việc về nhà, nhưng bị tôi kiên quyết từ chối.
Biết thế đã đồng ý với hắn rồi.
"Tôi sẽ giúp cô kéo dài cốt truyện chính, cô đợi hắn về."
Hai chúng tôi im lặng một lúc, không ngờ 589 lại là người phá vỡ thế bế tắc.
"Không phải anh..." ghét hắn sao? Tôi ngạc nhiên.
589 cắt ngang lời tôi, giọng nói lạnh lùng khác thường: "Tôi ghét những kẻ làm cốt truyện sụp đổ, hơn nữa, nếu không để cô tạm biệt hắn, lỡ phản diện lại phát bệnh hủy hoại cái kết mà chúng ta vất vả lắm mới tạo ra thì sao?"
"Hơn nữa," 589 nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bản thân cô cũng đã định..."
Tôi xoa bụng, chân thành cảm ơn 589 trong đầu: "Cảm ơn."
Giọng nói của anh ta biến mất một lúc, sau đó mới lạnh lùng nói: "Không cần."
Rồi cúp liên lạc.
Buổi tối Đoạn Phó trở về, tôi nằm trong vòng tay hắn ngủ thiếp đi.
Hắn đang kể chuyện ru tôi ngủ, tiện thể dạy dỗ thai nhi.
"Em yêu anh."
Lúc mơ màng sắp ngủ, tôi cắt ngang lời hắn.
Hắn sững người lại.
Tôi nhắm mắt, hé mở một chút.
Hôn lên môi hắn một cái, lại nói một câu: "Em yêu anh."
Rồi lại hôn lên môi một cái nữa.
Tôi mở mắt ra từ cơn buồn ngủ dữ dội, nước mắt lưng tròng, trước mắt mờ mịt.
Đoạn Phó biến thành một khúc gỗ, ngay cả mắt cũng không chớp.
Cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy.
Thực ra bị nhìn như vậy khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng trong lòng tôi chỉ có chua xót và đau lòng.
Mắt đau, sắp rơi nước mắt rồi.
Vì vậy, trái tim cũng theo đó mà đau.
Để kìm nén nỗi đau trong lòng, tôi cười với Đoạn Phó, lặp lại: "Em yêu anh."
Sau đó cúi người hôn lên trái tim hắn.
"Cho nên Đoạn Phó," nước mắt lăn dài trên má tôi, tôi mỉm cười nhìn hắn, "dù anh là người như thế nào, em cũng yêu anh."
Vì vậy, đừng sợ, người yêu của em.
Có thể dũng cảm hơn, có thể tự tin hơn, đây mới là điều em hy vọng tình yêu của em mang đến cho anh.
Cho dù em biến mất cũng không cần phải sợ.
Em sẽ quay lại.
11
Đoạn Phó luôn cảm thấy bất an.
Vào cái đêm Trầm Y vừa khóc vừa tỏ tình.
Tình yêu của cô khiến lồng ngực hắn căng phồng, như thể chứa đầy bông mềm mại ấm áp, nhưng nước mắt của cô lại khiến hắn luống cuống tay chân.
Trầm Y khóc một lúc rồi mệt quá ngủ thiếp đi.
Nhưng Đoạn Phó vẫn luôn nhìn cô.
Hắn không dám ngủ.
Bụng của Trầm Y ngày càng lớn, cùng với đó, nỗi sợ hãi trong lòng Đoạn Phó cũng ngày càng sâu sắc.
Từ trong bụng Trầm Y sẽ chui ra một đứa bé nhỏ, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi hắn đã không nhịn được run rẩy.
Trầm Y nhỏ bé như vậy, cô sẽ phải chịu đựng đau đớn như thế nào để sinh ra đứa trẻ này, sẽ phải trải qua dày vò như thế nào mới có thể bình an trở về bên hắn?
Nếu lỡ như?
Nếu lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đứa bé thì sao? Cha mẹ của Trầm Y thì sao? Cô còn rất nhiều nơi muốn đi thì sao? Câu chuyện chưa đọc xong hôm qua thì sao?
Còn hắn, hắn phải làm sao?
Không trách sao lúc trước mẹ lại ghét bỏ hắn như vậy, bởi vì bây giờ Đoạn Phó cũng ghét bỏ chính mình vô dụng và tham lam như vậy.
Trầm Y đêm nay khiến hắn cảm thấy như bị "cuộc sống hoàn hảo" từ trên trời rơi xuống đập trúng, viên mãn như một giấc mộng.
Nhưng cũng bất an.
Vì vậy, hắn phải canh giữ cô, đợi đến khi trời sáng, cô tỉnh dậy sẽ là người đầu tiên nhìn thấy hắn.
Ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu vào đôi mắt đỏ hoe của Đoạn Phó, mới khiến hắn giật mình nhận ra, ngày hôm sau đã đến.
Trầm Y tỉnh dậy, nhìn thấy Đoạn Phó ngồi bên giường mình, rất ngạc nhiên nói: "Đoạn Phó? Anh ngồi đây cả đêm sao? Anh làm sao vậy?"
Khoảnh khắc đó, toàn thân Đoạn Phó cứng đờ, như rơi xuống vực sâu.
Hắn nuốt xuống vị tanh của máu trong miệng, cắn chặt răng.
Không phải cô, không phải Trầm Y của hắn.
Trầm Y của hắn đã biến mất.
12
Cái gọi là người duy trì cốt truyện, chính là duy trì cốt truyện trong sách để đảm bảo nó có thể phát triển thuận lợi.
Chỉ cần là sách, hầu như đều tồn tại một hoặc vài người duy trì.
Tôi là người duy trì cốt truyện 03.
Khi một cuốn sách đi đến hồi kết, người duy trì sẽ tự động biến mất.
Hoàn thành nhiệm vụ là sứ mệnh của chúng tôi, sinh mạng của chúng tôi không có điểm dừng, cũng không có màu sắc, được tạo ra chính là vì sự viên mãn của cốt truyện.
Đoạn Phó là màu sắc duy nhất trong sinh mệnh của tôi.
589 nói, rất nhiều người duy trì vì tham luyến mà lựa chọn ở lại trong thế giới sách cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp gì, bởi vì lòng người khó đoán.
Nhưng thực ra tôi không phải vì tham luyến.
Không đúng, cũng là tham luyến.
Chúng tôi được tạo ra, nhưng lại được lắp đặt bộ não của con người, nên có tình cảm.
Mặc dù trong đầu có cài đặt chương trình, nhưng chúng tôi cũng có thể được gọi là "người".
Nếu như trước đây 589 nói tôi là một người máy không có tình cảm, chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ.
Vậy thì Đoạn Phó chính là minh chứng cho việc tôi là một "con người".
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗