Sau khi bị sét đánh, ta bỗng nhiên có được thuật đọc tâm.
Đang lúc phụ trách rót trà, ta nghe được tiếng lòng của Sư Tôn cao lãnh: 【Trác Trác nhà ta quả thật xinh đẹp, đường cong quyến rũ.】
【Tính ra không còn mấy ngày nữa là đủ ba trăm tuổi, đến lúc thải bổ, bổn tôn nhất định sẽ ôn nhu.】
Tay ta sợ đến mức run lên, trà đổ đầy bàn.
Ai ngờ sau lưng lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Đại sư huynh: 【Trác Trác đúng là cực phẩm lô đỉnh, hay là ta ra tay trước giành lấy?】
*Lô đỉnh: người bị coi là công cụ song tu để tăng công lực.
1
Ngày đầu tiên xuyên không, ta đã bị sét đánh. Bất ngờ phát hiện bản thân có được thuật đọc tâm.
Khi ta còn đang nghĩ mình đã có kim chỉ, từ nay không còn là kẻ vô danh chỉ biết bưng trà rót nước, cuộc đời sẽ rẽ sang một trang mới, thì lại biết được một sự thật khác.
Hóa ra ta xuyên không thành tiểu sư muội của Hợp Hoan Tông, lại còn là lô đỉnh của Sư Tôn cao lãnh.
Vất vả khổ luyện một thân tu vi, tất cả đều là để cùng Sư Tôn làm chuyện ấy, giúp người độ kiếp.
Trong lòng đang thở dài than vãn, ta lại nghe được tiếng lòng của Sư Tôn cao lãnh: 【Trác Trác nhà ta quả thật xinh đẹp, đường cong quyến rũ.】
【Tính ra không còn mấy ngày nữa là đủ ba trăm tuổi, đến lúc thải bổ, bổn tôn nhất định sẽ ôn nhu.】
Tay ta sợ đến mức run lên, trà đổ đầy bàn.
Sư Tôn cao lãnh bình thường ngay cả liếc nhìn ta cũng không thèm, bây giờ là ý gì?
Hơn nữa ta đến không đúng lúc, chỉ còn vài ngày nữa là sẽ bị...
Làm sao bây giờ, hay là ta tìm cơ hội bỏ trốn?
Ai ngờ sau lưng lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Đại sư huynh: 【Tạm thời gạt bỏ cái danh Trác Trác là cực phẩm lô đỉnh, nhưng vòng eo nhỏ này đúng là khiến người ta không thể kiềm chế, hay là ta ra tay trước giành lấy?】
Nghe vậy, ta hung hăng trừng mắt nhìn Đại sư huynh Hứa Văn Chi một cái.
Ngày thường nhìn có vẻ đứng đắn, sao tư tưởng lại dơ bẩn đến thế?
Ai ngờ bị ta trừng mắt như vậy, sư huynh lại phát hiện ra.
Ánh mắt lạnh lùng của huynh ấy lướt qua ta không chút biểu cảm, nhưng truyền vào màng nhĩ ta lại là một giọng nói hân hoan.
【Xem ra Trác Trác đã phải lòng ta, vừa rồi nàng còn liếc mắt đưa tình với ta.】
Ta nhịn không được mắng một tiếng: "Súc sinh."
Sư Tôn nhíu mày nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người.
Đại sư huynh cũng vẻ mặt nghi hoặc: "Tiểu sư muội đây là?"
Ta thầm lau một vệt mồ hôi: "Nhớ ra hai con heo nuôi ở Hậu Sơn, đã đến lúc cho chúng ăn rồi."
Tiếng lòng của Sư Tôn và Đại sư huynh đồng thời vang lên: 【Trác Trác nhà ta thật đáng yêu.】
Hợp Hoan Tông này xem ra không thể ở lại được nữa.
2
Nhớ lại lúc vừa xuyên qua, ta từng si mê Sư Tôn phong độ ngời ngời.
Vì vẻ thoát tục không vướng bụi trần của Đại sư huynh mà mê mẩn.
Từng may mắn vì có thể xuyên không đến thế giới này – Dù sao, nơi đây mỹ nam như mây.
Thế nhưng bây giờ... hình tượng nam thần đã sụp đổ.
Nhất là khi nghĩ đến những lời nghe được trong thư phòng hôm nay, cả người ta đều cảm thấy không ổn.
Nói là làm, sau khi cho hai con heo ở Hậu Sơn ăn xong, ta lập tức về phòng, định thu dọn hành lý, chờ đêm khuya bỏ trốn xuống núi.
Nào ngờ vừa thu dọn được một nửa, cửa phòng đã bị người ta thô bạo đập lớn.
Ta vội vàng giấu gói đồ đi rồi mở cửa, đã thấy Đại sư tỷ Thanh Vận với vẻ mặt không thiện ý quét nhìn căn phòng.
"Ban ngày ban mặt, lén lút làm gì thế?"
Ta cố gắng lấp liếm: "Không làm gì cả, chỉ là hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ Đại sư tỷ hỏa nhãn kim tinh, một cái đã bắt được ta muốn lười biếng."
Thanh Vận hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn quanh, thấy không có gì bất thường, lập tức ngồi phịch xuống giường ta.
"Ta thật không thể ngờ, một kẻ như ngươi lại có mệnh tốt đến vậy, có thể làm lô đỉnh của Sư Tôn?
"Sư Tôn phong độ ngời ngời, là mỹ nam tử được tam giới công nhận, vừa nghĩ đến chuyện tiện nghi cho nha đầu như ngươi là ta đã..."
Thanh Vận giơ tay lên, trông như muốn tát ta một cái.
Ta vội vàng rụt đầu lại.
Phải biết rằng Thanh Vận ái mộ Sư Tôn đã lâu, quan trọng nhất là tu vi của nàng không hề thấp.
Ta thân là lô đỉnh, từ khoảnh khắc nhập môn đã định sẵn số phận sau này.
Chỉ là ta xuyên qua chưa được mấy ngày, không thạo việc vận dụng thuật pháp của thân thể này, nếu động thủ, ta thật sự không đánh lại.
Thanh Vận rụt tay lại, rồi lại chọc vào trán ta một cái: "Ngươi nói xem, mệnh của ngươi sao lại tốt đến vậy?"
Ta giận dỗi lẩm bẩm một câu: "Là mệnh khổ mới đúng, ta mới không muốn làm lô đỉnh gì gì đó."
Thanh Vận nghe vậy, kinh ngạc thốt lên: "Ngươi nói gì cơ?"
Chưa đợi ta giải thích, Đại sư tỷ lại kinh ngạc thốt lên: "Đây là cái gì?"
Sau đó Thanh Vận kéo gói đồ mà ta giấu dưới chăn ra.
"Hay cho nha đầu nhà ngươi Trác Trác, ngươi thu dọn đồ đạc làm gì? Chẳng lẽ muốn bỏ trốn?
"Ta sẽ đi bẩm báo Sư Tôn ngay!"
Ta sợ hãi tột độ, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức ôm chầm lấy chân Thanh Vận.
"Sư tỷ, ta là muốn tác thành cho tỷ và Sư Tôn đó, tỷ nghĩ xem, vài ngày nữa ta sẽ tròn ba trăm tuổi rồi.
"Nếu ta bỏ trốn trước thời gian đó, Sư Tôn không thể thải bổ, chẳng phải đã tạo cơ hội cho tỷ và Sư Tôn rồi sao?"
Thanh Vận lạnh lùng nhìn ta, hoài nghi hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"
Ta giơ tay thề: "Thiên chân vạn xác, ta thật sự nghĩ như vậy."
Khóe miệng Thanh Vận cong lên một nụ cười: "Thôi được, thứ này cứ coi như ta chưa từng nhìn thấy, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi."
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗