15
Cận Vân Đình lịch sự đề nghị đưa tôi về nhà.
Tôi vừa định mở miệng từ chối, ông nội Cận đã lên tiếng trước tôi.
Ông ấy cứ khăng khăng như vậy.
"Cứ để Vân Đình đưa cháu về đi, trên núi khó bắt taxi lắm. Đưa cháu về nhà an toàn, như vậy ta cũng yên tâm."
Tôi liền không nói gì nữa, theo sau Cận Vân Đình đi ra khỏi nhà cũ Cận gia. Vừa lên xe, tôi bày tỏ lòng cảm ơn với cậu ta.
Cận Vân Đình mở một chai nước đưa cho tôi.
"Môi chị hơi khô, bong tróc rồi."
Tôi nghĩ đến mấy ngày nay quá lo lắng, nên cứ cắn môi.
2. Tôi vì lịch sự, nói cảm ơn, chuẩn bị đưa tay ra nhận.
Khoảnh khắc tôi chạm vào chai, chai nước không vững liền đổ ra ngoài. Toàn bộ quần của Cận Vân Đình ướt sũng, tôi vội vàng xin lỗi.
Cậu ta lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi, lên tiếng:
"Chị dâu, quần áo của tôi bị ướt rồi, chị không ngại đi cùng tôi về nhà thay đồ chứ."
Tôi nhíu mày, nhưng vừa rồi đúng là do tôi làm ướt quần áo của cậu ta, nên tạm thời không bận tâm đến cách xưng hô đó.
Tôi: "Vừa rồi thật sự xin lỗi, cậu không cần đưa tôi về nữa, cứ thả tôi ở ngã tư phía trước là được, tôi tự bắt taxi."
Cậu ta nhìn thẳng vào tôi, nhìn đến mức tôi không hiểu cậu ta muốn làm gì.
"Nhưng, là chị lỡ tay làm ướt quần áo của tôi mà, kiểu gì cũng nên chịu trách nhiệm đến cùng chứ?"
Trước đây tôi cũng chưa từng thấy cậu ta khó chiều như vậy. Trong sự giằng co, tôi đành phải đồng ý.
Cậu ta khẽ mỉm cười, khởi động xe đi về nhà cậu ta. Đến nơi, cậu ta mời tôi vào nhà ngồi.
Tôi vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến câu nói "chịu trách nhiệm đến cùng" của cậu ta, tôi đành im lặng.
Chờ cậu ta thay đồ xong, tôi sẽ mang quần áo đi giặt khô. Sau khi thay đồ xong, tôi và người nhà họ Cận sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Nhưng ngay khi tôi bước vào nhà Cận Vân Đình, phát hiện ra trong nhà đâu đâu cũng là ảnh và poster của tôi.
Từ lần đầu tiên tôi đóng phim, cho đến bộ phim gần đây nhất ra rạp. Miệng thì nói ghét nữ minh tinh giới giải trí, nhưng lén lút dán đầy một bức tường trong phòng toàn poster của tôi.
Tôi rợn tóc gáy, một trận ớn lạnh sống lưng. Tôi quay người định bỏ đi, thì cánh cửa phía sau khép lại. Một đôi tay ôm lấy eo tôi, cúi đầu tựa vào cổ tôi.
"Chị dâu, Cận Vân Thâm được, tại sao tôi lại không được?"
Cận Vân Đình toát ra hơi thở ẩm ướt, quấn lấy tôi khiến tôi khó chịu. Tôi ra sức giãy giụa, nhưng vô ích.
Nghĩ đến những lời Cận Vân Đình từng nói ghét tôi, tôi mỉa mai:
"Là ai đã nói ghét nhất minh tinh giới giải trí? Là ai đã nói với Cận Vân Thâm rằng loại phụ nữ như tôi chỉ có thể chơi đùa, bố mẹ cậu sẽ không bao giờ cho phép loại phụ nữ này bước chân vào nhà? Cậu bỏ cái ý đó đi. Tôi sẽ không bao giờ có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Cận các người đâu."
Nghe vậy, Cận Vân Đình cúi đầu xuống, siết chặt tôi.
"Chị dâu, đó là do anh ấy quá ngốc, nên mới trúng chiêu thôi. Ngay từ lần đầu tiên anh tôi dẫn chị ra mắt, khi vừa nhìn thấy chị, tôi đã nghĩ cách cướp chị về rồi. Anh ấy sắp bị đưa ra nước ngoài rồi. Bây giờ, người duy nhất có thể bảo vệ chị chính là tôi. Chị nghĩ sau khi Tống Nghiêu hồi phục, anh ta sẽ bỏ qua cho chị sao? Không đời nào. Hơn nữa, chị dâu đáng lẽ nên nghĩ đến ngày này ngay từ khi lợi dụng tôi rồi chứ."
Tôi sững sờ, Cận Vân Đình vậy mà biết tất cả.
Hôm đó ăn cơm với Bạc Ngạn, tôi cố tình chụp ảnh rồi đăng lên WeChat. Tôi đoán Cận Vân Đình có thể nhìn thấy, và sẽ giúp truyền đạt cho Cận Vân Thâm. Như vậy, tôi có thể lợi dụng cơ hội này để chia rẽ mối quan hệ của đám người đó, cuối cùng hoàn toàn thoát khỏi họ.
Cận Vân Đình thuận theo ý tôi, đẩy anh trai cậu ta vào vòng xoáy đó, còn bản thân thì đứng một bên cùng tôi quan sát.
Cận Vân Đình khẽ cười khẩy một tiếng.
"Chị dâu, mọi hành động nhỏ của chị tôi đều nhìn rõ, nhưng quả thực rất đáng yêu. Chỉ có tôi mới có thể bảo vệ chị, cả đời này sẽ không để chị phải chịu tổn thương."
Chiếc gương lớn từ trần đến sàn trong phòng khách phản chiếu hình ảnh của chúng tôi.
Cận Vân Đình ngẩng đôi mắt sâu thẳm lên, nhìn thẳng vào tôi. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đã chọc phải một kẻ điên còn điên hơn cả Cận Vân Thâm.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗