Kể từ khi chuyển đến đây, tôi và cô bạn thân chỉ dùng bếp để nấu mì gói, bây giờ căn bếp đột nhiên tràn ngập mùi vị cuộc sống như thế này, tôi có chút không quen. Nhìn mâm cơm nhà bốc khói nghi ngút, trái tim tôi dường như bị lay động nhẹ nhàng một cách khó nhận ra.
Tuy nhiên, khi tôi đứng ngẩn ra đó, Lục Trầm không ngẩng đầu lên, rất tự nhiên nói một câu: “Qua đây ăn cơm đi.”
Tim tôi lại lỡ mất nửa nhịp. Nhìn bàn đầy ắp các món ăn gia đình, tôi khá kinh ngạc, một tổng tài hào môn lại biết nấu ăn sao, không phải là món ăn kinh khủng gì đấy chứ?
Tôi cầm bát đũa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, vị vừa phải, độ mềm vừa phải… Tài nghệ này có thể sánh ngang với đầu bếp năm sao Michelin rồi. Dù ban đầu còn muốn giữ ý một chút, nhưng nhận thấy món ăn anh ấy làm ngon như vậy, tôi không kiềm chế được, ăn hết sạch hai bát cơm trắng to.
Ăn xong, tôi hài lòng lấy khăn giấy lau miệng: “Tay nghề giỏi thật.”
Anh ấy dừng động tác, cưng chiều nhìn tôi: “Sau này anh sẽ nấu cho em nhiều hơn.”
Giọng nói nhẹ nhàng khiến tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề hay không.
Tôi hắng giọng, thăm dò mở lời: “E rằng anh không thể luôn nấu cơm cho em được đâu? Dù sao công việc ở nước ngoài của anh còn phải xử lý. Anh yên tâm đi, anh làm tất cả là vì công việc, em đặc biệt hiểu cho anh…”
Tôi vốn còn muốn nói gì đó để anh ấy yên tâm, không ngờ anh ấy lại đột nhiên cắt lời tôi: “Lần này anh thực sự không đi nữa.”
Tôi trợn tròn mắt không thể tin được, người đàn ông tiếp tục chậm rãi nói: “Công việc ở công ty nước ngoài đã xử lý xong hết rồi, anh cũng đã sáp nhập hoạt động kinh doanh về nước, sau này chủ yếu phát triển ở đây.”
Nghe câu này tôi không bình tĩnh nổi nữa, theo bản năng lớn tiếng: “Nhưng anh về thì Lục Đình ở đâu?”
Căn hộ mới này về cơ bản là nơi tôi và cô bạn thân đang sống. Hai chúng tôi sống chung rất vui vẻ, mỗi ngày đều tự do sung sướng, tôi thực sự không muốn cuộc sống tốt đẹp này kết thúc nhanh như vậy.
Lục Trầm đặt bát đũa xuống, tự nhiên chỉnh lại cà vạt: “Đương nhiên là về lão trạch.”
“Vậy em có thể cùng về không?”
Mấy năm nay tôi vẫn luôn sống cùng cô bạn thân, tôi thực sự khó mà tưởng tượng được, nếu người bên cạnh đột nhiên thay đổi, cuộc sống của tôi sẽ thay đổi thành như thế nào.
Lục Trầm bật cười, sau đó trả lời tôi một cách ngắn gọn: “Em phải sống cùng anh.”
Tôi há miệng, vốn muốn tiếp tục biện bạch gì đó. Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chăm chú vào mặt tôi, khiến những lời định nói bị mắc kẹt trong cổ họng, ngoan ngoãn nuốt ngược trở lại.
4
Thực ra, tôi và Lục Trầm không chỉ đơn thuần là hôn nhân thương mại, mà giữa chúng tôi còn có một thỏa thuận. Ngày đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, gia đình đã điên cuồng thúc giục tôi kết hôn. Dưới sự sắp đặt xem mắt đủ kiểu của họ, tôi cảm thấy mình sắp tê liệt rồi. Cô bạn thân tôi đưa ra một ý kiến, anh trai cô ấy cũng đang đau đầu vì việc bị gia đình hối thúc kết hôn, vậy thì chi bằng tôi và anh ấy kết hôn luôn đi.
Ban đầu tôi từ chối đề nghị này của cô bạn thân, cho đến khi tôi gặp Lục Trầm… Vẻ ngoài đẹp trai, khí chất cao quý tự nhiên toát ra trong từng cử chỉ của người đàn ông, ngay lập tức tôi bị “đốn tim”.
“Em là Tống Dĩnh à?” Khóe miệng người đàn ông nở nụ cười, dường như rất hài lòng về tôi “Gia đình anh bên này cũng hối thúc quá, nếu em thấy anh được, chúng ta cứ kết hôn trước đã, sau này việc ăn mặc tiêu xài của em đều do anh lo hết.”
Mặt tôi đầy dấu hỏi, anh ấy tiếp tục nói: “Công ty của nhà họ Lục ở nước ngoài đang có chút bất ổn, sau khi kết hôn có lẽ sẽ phải làm em chịu thiệt thòi một mình ở lại trong nước.”
Ban đầu nghe câu đầu tiên tôi đã động lòng, nghe đến câu thứ hai, tôi vội vàng gật đầu, nụ cười gần như nở đến mang tai:
“Không thiệt thòi, không thiệt thòi đâu ạ.”
Trai đẹp mang tiền đến tận cửa, còn cho tôi sự tự do tuyệt đối, tôi có lý do gì mà từ chối chuyện tốt như thế này chứ? Sau khi biết tôi sắp kết hôn, đối tượng kết hôn lại là Lục Trầm, mẹ tôi vui mừng không khép được miệng. Mặc dù sau đó biết Lục Trầm phải ra nước ngoài phát triển, bà có thấy tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cùng với thời gian Lục Trầm ở nước ngoài ngày càng dài, mẹ tôi thỉnh thoảng cũng không ngừng giục tôi: “Dạo này hai đứa có liên lạc không? Tình cảm vợ chồng là do trò chuyện mà ra, nhất định không được thiếu giao tiếp tình cảm đâu.”
Lần này, mẹ tôi không biết lấy tin từ đâu, lại biết được Lục Trầm đã về, bà gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức: “Mẹ nói không sai chứ? Lục Trầm vẫn nhớ đến con mà, chắc chắn không nỡ để người vợ xinh đẹp như con một mình ở trong nước đâu. Ôi chao, con gái mẹ cuối cùng cũng hết khổ rồi…”
Nghe mẹ tôi ở đầu dây bên kia cảm thán đủ kiểu một cách kích động, tôi nắm chặt điện thoại, cảm thấy có chút nghẹn lời.
5
Sau khi Lục Trầm tan làm về nhà, trợ lý của anh ấy đi theo sau, cùng với một loạt nhân viên phục vụ của trung tâm thương mại, chất đầy những túi lớn túi nhỏ trong phòng khách: “Tổng giám đốc Lục, ngài còn dặn dò gì nữa không ạ?”
Lục Trầm chỉ nhẹ nhàng phẩy tay, trợ lý cúi người rồi cười với tôi, sau đó mới quay người rời đi.
Tôi nhìn đống túi lớn túi nhỏ gần như chất đầy phòng khách, có chút ngơ ngác: “Anh… định chuyển cả trung tâm thương mại về nhà luôn à?”
Ánh mắt anh ấy tự nhiên nhìn tôi: “Lát nữa, mang những thứ này cùng đến nhà em.”
Tôi ngây người, há hốc miệng không biết đáp lại thế nào.
Lục Trầm nhìn tôi, vô cùng chân thành hỏi: “Em chẳng phải định đưa anh về ra mắt sao?”
Thực ra bố mẹ tôi đã thúc giục từ lâu, chỉ là tôi không biết phải mở lời với Lục Trầm như thế nào, không ngờ bây giờ anh ấy lại chủ động đề nghị đến nhà tôi. Trái tim tôi lại được bao phủ bởi một cảm xúc xúc động.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗