Chương 4:
Đăng lúc 14:22 - 08/06/2025
7
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

6.

 

"..."

 

Có người nói, não người chỉ được khai thác 10%.

 

Tôi thấy cũng đúng đấy.

 

Chẳng trách trong vòng 0.1 giây mà tôi đã dùng hết trí tuệ cả đời soạn xong một bức di thư!

 

Tôi run bần bật trong lòng Tần Bồi.

 

Thôi xong rồi, bị phản diện bắt được rồi.

 

Anh còn nhớ rõ chuyện đêm đó nữa.

 

Hệ thống là đồ lừa đảo, năm năm rồi, anh căn bản không hề quên!

 

Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, đêm đó, hệ thống nói cho tôi một ngày để cắt đứt hoàn toàn với anh.

 

Tôi đã vắt óc suy nghĩ, thật sự không nghĩ ra được cách nào hoàn hảo hơn, chỉ có thể thông qua việc sỉ nhục kỹ năng trên giường của anh, để anh ghi hận tôi.

 

Tần Bồi là ai chứ? Chính là tên phản diện nổi tiếng tàn nhẫn, độc ác, có thù tất báo, kẻ nào dám phản anh thì khi chết cũng không biết mình chết vì lý do gì.

 

Năm năm qua, anh vẫn luôn tìm tôi.

 

Nhưng anh không thể tìm thấy tôi.

 

Dưới sự che chắn của hệ thống, tôi đã sống an toàn ở nước ngoài suốt năm năm, anh không nhận được bất kỳ tin tức gì của tôi.

 

Nhưng bây giờ, tôi đã rơi vào tay anh.

 

Chắc chắn anh sẽ nghĩ đủ mọi cách để hành hạ tôi.

 

Tôi chỉ hận không thể ngất xỉu luôn trong lòng anh.

 

Nhưng bây giờ tôi phải tỉnh táo nhìn thẳng vào mắt anh.

 

Lời chào đi trước mâm cỗ, chào hỏi trước sẽ không thiệt.

 

"Lâu... Lâu rồi không gặp, anh Tần."

 

Nhưng ngay sau đó, không biết vì sao, Tần Bồi lại siết chặt eo tôi hơn.

 

Trời ơi!!! Lại nói sai rồi sao?

 

Tần Bồi áp sát tôi, trong mắt có cảm xúc u ám cuồn cuộn.

 

Anh nghiến răng, mắt đỏ hoe, từng chữ từng chữ, vừa như tức giận, vừa như đau khổ:

 

"Trước đây... em không nói chuyện với anh như vậy."

 

Đúng vậy, trước đây tôi gọi anh là anh trai, gọi anh là anh Bồi, sau đó lại gọi anh là bạn trai, chứ không phải anh Tần gì cả.

 

Nhưng bây giờ, địa thế của chúng tôi đã khác nhau một trời một vực. Hơn nữa, tôi đã từng làm tổn thương anh.

 

Không thể quay lại được nữa rồi.

 

Tôi lựa chọn lờ đi câu hỏi vừa rồi của anh: "Vậy sao, chẳng phải tôi vẫn luôn như vậy sao? Lâu như vậy không gặp, cuộc sống của anh cũng không tệ... haha."

 

Ánh mắt anh chợt trở nên hung dữ, bất ngờ ôm tôi vào lòng, mạnh bạo hôn tôi.

 

Ưm!

 

Tôi ra sức đẩy ra, nhưng không thể lay chuyển anh dù chỉ một chút.

 

Đôi bàn tay to lớn nóng rực, giữ chặt hai tay tôi, ép buộc tôi phải chịu đựng nụ hôn này.

 

Nụ hôn này không chút kiềm chế, hung hãn và thô bạo, gần như khiến tôi không thở nổi.

 

Nếu không được anh ôm lấy, chân tôi đã mềm nhũn đến mức muốn quỳ xuống trước mặt anh rồi.

 

Tần Bồi gần như mất kiểm soát, ấn chặt vai tôi, đôi tay như gọng kìm sắt, gần như muốn bóp nát vai tôi.

 

Anh như một con thú hoang bị thương, mắt đỏ ngầu, giọng nói đè nén nỗi đau khổ tột cùng:

 

"Niên Niên, con mắt nào của em nhìn thấy anh vẫn sống tốt hả?"

 

"Rõ ràng em biết đây là năm năm tồi tệ nhất, kinh khủng nhất trong cuộc đời anh mà!"

 

Sự phản kháng của tôi bị nhấn chìm trong nụ hôn cuồng bạo.

 

Lúc ý thức mơ hồ, Tần Bồi cắn vào tai tôi, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

 

Hình như đang nói…

 

Em đối xử với anh thật tàn nhẫn…

 

7.

 

Hội trường buổi đấu giá được cải tạo từ một khách sạn lớn.

 

Xung quanh toàn là phòng.

 

Tôi không có chỗ nào để trốn thoát.

 

Tôi bị anh mạnh bạo ấn xuống giường lớn trong một căn phòng nào đó, hai tay bị thắt lưng của Tần Bồi trói chặt trên đỉnh đầu, không thể giãy giụa.

 

Tôi định vùng vẫy, anh liền đe dọa tôi: "Em có muốn thử những thứ anh mới mua không?"

 

Tôi nghĩ đến những thứ anh đã mua trong buổi đấu giá.

 

Thật nực cười, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là co được dãn được.

 

Tôi lập tức nằm im thin thít như xác chết, trong lòng tràn đầy bi thương.

 

Toang rồi, nhiệm vụ của tôi coi như đổ bể hoàn toàn.

 

Tối nay, màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân đã bị Tần Bồi phá hỏng bét.

 

Muốn bắt được cơ hội ngàn năm có một như này chắc phải đợi kiếp sau thôi.

 

Tôi lo lắng cho nhiệm vụ, lúc Tần Bồi hôn lên liền hỏi anh: "Bên ngoài thế nào rồi, tên xấu kia bị bắt chưa, Tần Tử Diễn có bị thương không?"

 

Sau đó, tôi bị anh cắn một cái vào cổ, đau đến mức nước mắt sắp chảy ra.

 

"Em đúng là rất quan tâm đến Tần Tử Diễn, việc đầu tiên sau khi quay lại là đỡ đao cho cậu ta."

 

"Ừm, hồi nhỏ, em còn thích xem cậu ta đàn piano."

 

Giọng điệu của anh vừa mềm mại vừa sắc bén, vừa chua chát vừa cay đắng, cười mà như dao găm.

 

Tôi lâm vào tình thế bất lợi, cảm thấy rất oan ức.

 

Tôi thích xem anh ta đàn piano, chẳng phải là để xác nhận xem anh ta có phải là nam chính hay không sao.

 

Nam chính đàn piano thành thạo thì chẳng phải là chuyện rất bình thường sao!

 

Trong lúc nguy cấp, tôi vội vàng thốt ra một câu để tự bảo vệ mình: "Em cũng thích nghe anh đàn piano mà!"

 

Anh sững người, cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi một chút.

 

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Sau Khi Cua Nhầm Phản Diện
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 75
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 6,954
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,888
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 4,207
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,536
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,361
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,073
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 2,519
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 2,562
Đang Tải...