Anh rõ ràng là lộ rõ vẻ phiền muộn. Tôi không nói gì, cười cầm lấy tay anh, luồn xuống dưới lớp áo ngủ hình Husky. Bắt được chất liệu lụa và ren, Lâu Kinh Yến khựng lại, má anh đột nhiên đỏ bừng.
"Em..."
"Hì hì."
Tôi hào phóng mở bung bộ đồ Husky, để lộ bên trong là chiếc áo dây mỏng manh bằng lụa màu đỏ rượu vang ren gợi cảm.
"Thích không?"
Lâu Kinh Yến đặt mạnh tay đang cầm ly rượu lên bàn. Chiếc ly rượu whisky mất thăng bằng, đổ tràn ra. Rượu lan ra trên bàn như một vũng nước trong veo, từng gợn sóng lăn tăn lan tỏa theo quy luật.
Những viên đá thì lăn lông lốc xuống thảm, từng chút một tan chảy.
Cho đến khi đá tan hết.
Tôi lười biếng dựa vào Lâu Kinh Yến, mặc cho anh ôm tôi vào phòng tắm.
Rồi lại ôm ra, ôm vào ổ chăn.
Trong tai tôi vang lên tiếng thở phào mãn nguyện, người đàn ông thỉnh thoảng lại khẽ cắn tai tôi.
"Thẩm Vân Chi. Cuối cùng em cũng là của anh rồi."
Lưng tôi bất giác run lên, tôi quay người lại vả vào người anh: "Cái gì mà ngữ điệu tổng tài bá đạo!"
"Anh vốn dĩ là tổng tài bá đạo mà."
Anh đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, quay tôi lại. Ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm:
"Em còn nhớ ngày Đông Chí 12 năm trước không?"
Tôi hồi tưởng lại một chút, rồi gật đầu: "Có chút ấn tượng."
"Lần đó anh và bố mẹ đi du lịch nước ngoài, ngày Đông Chí chắc là ở nhà em. Em còn vì ăn nhiều bánh trôi mà bị ngã trong tuyết, bị bệnh dạ dày, là anh đưa em từ trong tuyết về nhà."
Lâu Kinh Yến cười gật đầu.
"Chính là lần đó. Lúc anh từ bệnh viện về, mơ màng nghe mẹ anh hỏi em thích kiểu người như thế nào. Em nói em thích người trầm ổn, nói ít làm nhiều, quyết đoán, có cầu tất ứng, có thể cho em cảm giác an toàn đầy đủ của một tổng tài bá đạo.
"Còn phải mạnh khỏe cường tráng, không dễ dàng ngã trong tuyết.
"Lúc đó anh đã sốc rồi.
"Anh cứ nghĩ, thì ra em chê anh là một kẻ ốm yếu.
"Từ đó về rồi, anh bướng bỉnh, bướng đến tận bây giờ.
"May mắn thay… Cuối cùng em cũng đã hài lòng về anh rồi."
Tôi càng nghe, tai càng nóng ran.
Thì ra mọi chuyện đều là do tôi gián tiếp tạo thành ư...
"Vậy những năm qua chắc hẳn đã khổ lắm rồi."
Tôi vỗ vào đầu Lâu Kinh Yến với giọng đầy tâm sự. Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi kéo anh xuống giường. Khoác áo choàng rồi cùng anh đến trước cây đàn piano cổ đặt ở cửa sổ kính lớn ngoài phòng khách.
“Dì Vương tối nay về nhà rồi, em đàn cho anh nghe nhé! Em sẽ đàn cho anh nghe bản nhạc em viết lúc còn đi học.
“Lâu Kinh Yến, bỏ lỡ thì đã sao, chẳng phải bây giờ chúng ta vẫn đang ở bên nhau sao? Không hoàn hảo cũng là một vẻ đẹp mà!”
Tôi đàn hết bản này đến bản khác. Lúc đầu tôi ngồi một mình, sau đó lại kéo theo Lâu Kinh Yến ngồi xuống cùng, tôi ngồi lên đùi anh, và tôi đàn càng ngày càng lạc điệu.
Chỉ nhớ trong cơn mơ màng, anh đã ôm tôi xoay người. Bàn tay to lớn vuốt ve gò má tôi, nụ hôn ngày càng thêm sâu. Tôi nghe thấy anh thì thầm đi thì thầm lại.
“Anh yêu em.”
Tôi cũng đáp lại anh hết lần này đến lần khác.
“Em cũng vậy.”
Đoạn ngoại truyện (Nhật ký của Lâu Kinh Yến):
11 tháng 11, trời nắng.
Hôm nay là Lễ Độc Thân.
Nhân viên thì mải tính toán giảm giá mà không còn tâm trạng làm việc. Kỷ Tu Dật cũng liên tục gửi phiếu giảm giá và lì xì vào nhóm chat.
Lề mề thật.
Không giống tôi.
Tôi trực tiếp mở giỏ hàng của vợ, nhấn nút thanh toán tất cả.
Bị mắng rồi.
Thế là tôi vội vàng lấy thuật toán giảm giá tối ưu nhất từ Tiểu Lý phòng nhân sự. Cướp hết tất cả phiếu giảm giá và lì xì trong nhóm chat, rồi khẩn cấp mua thêm một vé máy bay đến địa điểm công tác của vợ, chủ động giao nộp tài khoản của tôi và bản thân cho vợ.
Đã dỗ dành xong.
Quả nhiên là tôi.
22 tháng 11, trời mưa.
Vợ dạo gần đây nghiện nói ngược.
“Sáng sớm thật tồi tệ.”
“Không được 1.”
“Giao chuyện này cho em thì anh cứ lo đi.”
“Anh, anh chậm thôi.”
Câu này có phải cũng là nói ngược không?
Được rồi, vợ.
Không vấn đề gì, vợ.
3 tháng 12, mưa rào chuyển nhiều mây.
Vợ dạo gần đây nghiện vẽ nguệch ngoạc. Vẽ trên giấy, trên cốc nước, trên hộp cơm, trên áo phông trắng chuyên dụng cho vẽ vời, và trên cơ bụng của tôi.
Khối cơ bụng thứ nhất, Lâu – Không Nhị Gia – Kinh Yến.
Khối cơ bụng thứ hai, Lâu – Capybara – Kinh Yến.
Khối cơ bụng thứ ba, Lâu – JOJO – Kinh Yến.
Khối cơ bụng thứ tư, Lâu – Siêu Người Que – Kinh Yến.
Cuối cùng đều in lên người cô ấy.
Ừm.
Vẽ thật đẹp.
21 tháng 12, nhiều mây.
Nghe nói vắt mèo, mèo sẽ kêu ư ử. Không biết vắt người thì có không. Thế là tôi ôm vợ vào lòng mà vắt.
Vợ kêu ư ử.
Lại bị mắng rồi.
Buổi tối Kỷ Thừa Thừa mang đến cho vợ một chiếc bờm tai mèo, đuôi mèo và vòng cổ xích. Tôi ngoan ngoãn đeo lên, mặc cho vợ vắt mèo.
Tôi ư ử mấy trăm lần. Cô ấy cũng vậy.
3 tháng 1, nhiều mây chuyển nắng.
Kỷ niệm một năm ngày cưới. Tôi đã mua trước một chiếc nhẫn kim cương hồng, định đeo cho vợ vào lúc 14 giờ 52 phút 0 giây.
Đến giờ, tay của vợ lại rất bận. Bận đàn bản nhạc piano mới mà cô ấy đặc biệt viết cho tôi. Bản nhạc hay, vợ xinh đẹp, không nỡ lòng nào mà cắt ngang.
Khi cô ấy đàn xong, tôi quỳ một chân để đeo nhẫn cho cô ấy và thầm nghĩ. Năm sau lại mua một chiếc nữa, để tranh thủ từng giây từng phút!
Nếu thua thì năm sau nữa mua một chiếc khác. Nếu lại thua thì năm sau nữa nữa mua một chiếc nữa.
Nếu vợ luôn thắng thì sao?
Không sao cả!
Chỉ cần vợ muốn thắng, thì chỉ có vợ mới có thể thắng.
Cả đời.
Tôi đủ sức mua.
(Toàn văn kết thúc)
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗