Chương 9
Đăng lúc 08:00 - 11/07/2025
174
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

26


Cảnh sát chỉ bắt giữ Lữ Vĩ Minh.


Ông ta nợ nần bị người ta kiện, vọng tưởng chạy trốn, nhưng lại bị người của công ty đòi nợ tóm được.


Để thoát khỏi tay họ, ông ta chỉ có thể dùng tất cả tài sản của mình để gán nợ.


Khi không còn gì để gán nữa, bèn đem mẹ tôi đi "gán" nợ.


Tất cả những điều này đều có bằng chứng.


Ngoài tội phạm kinh tế, ông ta còn dính thêm tội buôn người.


Bởi vậy ông ta chắc canh đã vào tù, từ đó về sau sống một cuộc sống khỏe mạnh, có quy luật, ngủ dậy đúng giờ.


Mẹ tôi rất buồn, đã vào tù thăm ông ta hai lần.


Không biết bà ấy muốn nghe được câu trả lời gì, nhưng vì Lữ Vĩ Minh hận tôi, nên ngay cả gặp mặt cũng không thèm gặp bà ấy.


Sau khi về, bà ấy có chút trầm uất, mỗi ngày ngồi trước tivi xem phim Hàn để giải sầu.


Tôi không có thời gian an ủi bà ấy, bận rộn lắm.


Chuyện của Lữ Vĩ Minh đã giải quyết xong, hôn nhân của tôi và Thời Sâm cũng không cần thiết phải tiếp tục.


Tôi phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, mua nhà, đưa mẹ tôi và tôi ra ngoài sống.


Nhà họ Thời không phải là nơi để ở lâu dài.


27


Hôm đó, tôi đang vùi đầu vào máy tính sửa cánh tay của một vị tổng tài bá đạo.


Không biết có chỗ nào không ổn, sửa mấy lần đều không vừa mắt.


Lúc này vừa hay nghe thấy có người nói trong đầu: [Trông cô ấy như thế này, cũng không quá xấu, thậm chí còn hơi xinh nữa.]


“Sao có thể chứ, xấu chết đi được không hả?”


Vừa ngẩng đầu, tôi bắt gặp ánh mắt của Thời Sâm.


Tôi ngượng ngùng nuốt nước bọt.


Tôi chỉ tay vào màn hình máy tính với anh: “Em nói là truyện tranh, vẽ sao cũng không đẹp, hơi xấu.”


Anh đi đến, nghiêng đầu nhìn một lát.


Ánh mắt anh nhìn tôi lại có chút không đúng đắn lắm.


Trong lòng anh: [Cô ấy quả nhiên thích mình, ngay cả nhân vật trong truyện tranh cũng vẽ theo hình mẫu mình.]


Tôi: […]


Tính cách vốn dĩ giỏi tận dụng mọi thứ của tôi, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này.


Lập tức lộ ra vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ muốn kiếm tiền với Thời Sâm: “A Sâm, nhân vật này em vẽ cứ không đẹp, anh có thể làm người mẫu cho em một chút được không?”


Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, còn hơi nhíu mày: “Không ổn đâu nhỉ?”


Trong lòng anh: [Mình phải đi thay một bộ quần áo, ừm, nhân vật trong truyện tranh, phải có áo sơ mi trắng.]


“Khúc!”


Tôi lại ngượng đến mức nuốt nước bọt.


Tôi đẩy anh lên lầu: “Giúp em đi mà, em sẽ vẽ xong rất nhanh, anh mau đi thay quần áo đi.”


Thời Sâm bề ngoài kháng cự, trong lòng thì nôn nóng muốn thử.


28


Có người mẫu với thân hình hoàn hảo ở hiện trường, quả nhiên hiệu quả tốt hơn nhiều.


Hơn nữa, các yếu tố trên người Thời Sâm cũng vừa vặn phù hợp với chủ đề của quyển truyện tranh này của tôi.


Sau khi vẽ xong anh, trong đầu tôi đã nảy ra thêm nhiều tình tiết hay hơn.


Khó tránh khỏi có chút phấn khích.


Vừa vẽ xong nhân vật, tôi lập tức ôm anh một cái: “Cảm ơn anh nhé, anh chính là nguồn cảm hứng của em.”


Thời Sâm (trong lòng): […Cô ấy chủ động ôm mình? Vừa nãy còn kiễng chân một cái, chắc là muốn hôn mình rồi nhỉ? Người phụ nữ này, tôi đã quan trọng đến thế này với cô sao.]


Khụ khụ khụ!


Thôi được rồi, cảm hứng vừa nảy ra hơi bị tắc nghẽn rồi.


Nhưng nói chung, mọi việc hoàn thành khá thuận lợi.


Sau khi nộp bản thảo, biên tập viên bèn khen lần này tôi tiến bộ rất nhiều.


Còn tiền thì, tự nhiên cũng về rất nhanh chóng.


Tôi nhìn số dư trong điện thoại, tính toán xem cũng đến lúc nên mua nhà rồi.


Việc tiếp theo cần làm, chính là ly hôn.


29


Thỏa thuận là do tôi chuẩn bị.


Mối quan hệ với Thời Sâm coi như là giúp đỡ lẫn nhau, nên tôi cũng không có ý định chia tài sản của anh.


Ngay cả thẻ anh đã đưa cho tôi trước đây, và những món đồ xa xỉ anh đã mua, đều trả lại hết.


Còn về việc rõ ràng anh có khả năng đối phó với Lữ Vĩ Minh, tại sao lại cứ nhất định phải cưới tôi, và A Vũ là ai, tôi không phải là chưa từng nghĩ tới.


Nhưng tôi nghĩ việc đào bới chuyện riêng tư của người khác, rất dễ gây ra nhiều rắc rối, không chừng còn có thể đào ra tình cảm.


Mà tôi và Thời Sâm, hoàn toàn không có nhu cầu phát triển theo hướng đó.


Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Thời Sâm tan làm.


Mười giờ sáng, Thời Sâm không về, nhưng tài xế của anh lại đến.


“Thưa cô, Tổng giám đốc Thời bảo tôi đưa cô ra ngoài một chuyến.”


“Có chuyện gì sao?”


“Vâng, có chuyện.”


Bây giờ tôi vẫn đang mang danh nghĩa vợ anh, dù sao cũng không thể lập tức trở mặt.


Tôi lên xe.


Chiếc xe mau chóng ra khỏi khu vực thành phố, rất nhanh đã thấy một ngọn núi nhỏ.


Đi thêm một chút nữa, tôi đã sợ hãi: “Mộ, nghĩa địa à, Thời Sâm bảo tôi đến nghĩa địa làm gì?”


30


Tài xế chỉ trả lời “Vâng”, không giải thích lý do.


Trong lòng tôi hoảng hốt cực độ.


Thời Sâm ban đầu cưới tôi để đối phó Lữ Vĩ Minh, đâu có mang theo thiện ý nào đâu.


Không phải sau khi đánh bại Lữ Vĩ Minh, anh lại đến xử lý tôi đấy chứ?


Tôi cẩn thận nghĩ lại, trước đây hình như tôi cũng chưa từng gây sự với nhân vật này, trong khoảng thời gian kết hôn với anh, càng không làm gì có lỗi với anh.


Đến mức nhất định phải xử chết tôi sao?


Xe đã dừng lại ở cổng khu lăng mộ.


Tôi còn chưa kịp chạy, đã nghe thấy tiếng lòng của Thời Sâm: [Gả cho mình lâu như vậy, đã đến lúc dẫn cô ấy đến gặp người nhà mình rồi.]


Cái này…


Không phải hại tôi là được rồi.


Với tâm trạng run rẩy, thậm chí có chút sợ hãi, tôi cùng anh đi đến trước một bia mộ.


Trên đó dán một bức ảnh của một bé gái.


Tôi lập tức nhận ra, đây là bé gái mà tôi từng nhìn thấy trong đầu Thời Sâm.


“A Vũ, hôm nay anh trai dẫn một người đến thăm em.”


Thời Sâm liếc tôi: “Cô ấy không đáng yêu bằng em, ngoại hình… cũng bình thường thôi, không giữ vệ sinh, trong nhà không có bảo mẫu, cô ấy có thể tự biến thành chuồng heo…”


Tôi không thể nghe nổi nữa.


Đây là dẫn tôi đến thăm người quá cố, hay là mượn cớ để công kích tôi đây.


Sắp ly hôn rồi, mà còn chê bai tôi như vậy, có hợp lý không chứ.


Tôi không định nghe tiếp nữa, muốn rút lui trước để thể hiện sự tôn trọng.


Nhưng lời nói của Thời Sâm đột nhiên trở nên sâu sắc: “Nhưng bây giờ anh đã cưới cô ấy rồi, sau này cô ấy sẽ là chị dâu của em, em phải thích cô ấy nhé, giống như thích anh vậy!”


Anh đang làm gì vậy?


Trong lòng tôi lập tức có chút hoảng loạn, vô cùng hoang mang trước một Thời Sâm đột nhiên trở nên nghiêm túc.


Khi tôi ngẩng mắt nhìn anh, anh đã cầm một bó hoa đặt trước bia mộ.


Tôi thử nghe suy nghĩ trong lòng anh.


Vậy mà lại yên tĩnh lạ thường, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài bóng dáng của chính tôi, có lúc ở trong bếp, có lúc ở trước máy tính, thậm chí còn có cả lúc nằm trên giường nữa.


Cũng không biết Thời Sâm đã lén nhìn từ lúc nào.

Bình Luận (0)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Lời Thì Thầm Dịu Dàng Trong...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 5,733
Kết Hôn Xong, Nam Thần Đột ...
Tác giả: Mộc Mộc Lượt xem: 53,727
Kế Hoạch Câu Dẫn Ông Chủ
Tác giả: Miêu Tam Tuế Lượt xem: 60,618
Kết Hôn Giả Với Vị Hôn Phu
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 81,730
Xuyên Thành Món Quà Trên Gi...
Tác giả: Chúng Sinh Đồng Học Lượt xem: 8,385
Sau Khi Xuyên Thành Chị Gái...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,946
Anh Trai, Anh Nuông Chiều E...
Tác giả: Đường Đường Lượt xem: 27,605
Vô Tình Kết Hôn Chớp Nhoáng...
Tác giả: Quân Như Nguyệt Lượt xem: 34,764
Tôi Yêu Anh Âm Thầm, Còn An...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 19,577
Đang Tải...