Quả nhiên nửa đêm dễ kích động!
Tôi nghiến răng gõ chữ: [Cậu ôm dâu tây của cậu cút khỏi danh sách bạn bè của tớ đii!]
Lâm Du lại cười thêm sáu mươi giây nữa.
Chuyển đổi giọng nói thành văn bản toàn là ha ha ha ha.
Tôi bực mình gửi: [Không phải, tớ tưởng cậu có cách hay ho gì chứ, sáu mươi giây đó cậu chỉ cười thôi à! Tớ sắp chặn cậu rồi!]
Lâm Du trả lời tôi: [Đừng mà, tớ đã chuẩn bị bất ngờ cho cậu rồi đó, nhớ kiểm tra nha~]
[Bất ngờ gì cơ?]
Cô ấy lại không trả lời. Khiến tôi cào cấu trong lòng.
“Minh Nguyệt.”
Tạ Chiêm đi cà nhắc từ trên lầu xuống.
Tôi nhướng mày, càng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng tôi không định hỏi anh ta.
Tôi quay đầu, nói lớn: “Chú Chung, Tạ Chiêm bị thương rồi, chú mau gọi người đưa anh ta về nhà họ Tạ đi, đừng để bệnh nặng hơn.”
Bước chân Tạ Chiêm khựng lại, vội vàng lên tiếng: “Minh Nguyệt, anh không…”
“Chú Chung mau lên, sắp xếp chiếc xe nhanh nhất, đừng để chậm trễ.”
Chú Chung chạy nhanh đến, đỡ Tạ Chiêm.
“Vâng thưa cô chủ, tôi sẽ đích thân giám sát người đưa cậu Tạ về.”
Tôi vẫy tay, đặt bát đũa xuống, đứng dậy lên lầu.
Giờ đây, nhìn Tạ Chiêm thêm một cái tôi cũng thấy không thoải mái. Sau khi gọi quản gia mang đoạn camera giám sát lên, tôi xem xong rất nhanh.
Trong phòng ngủ rộng lớn, cuộc đối thoại trong camera vang vọng rõ ràng.
“Cậu đoán xem, Minh Nguyệt muốn nói gì với chú, mà thần bí thế. Không lẽ là… ly hôn?”
“Đại tiểu thư không thích người khác làm bẩn phòng cô ấy, cô ấy có bệnh sạch sẽ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng càng lúc càng giận.
Quản gia đứng chờ ở cửa.
“Đại tiểu thư, cô cần tôi làm gì ạ?”
Tôi hít một hơi sâu.
“Trong nhà hễ là thứ Tạ Chiêm từng chạm vào, vứt hết đi. Đập nát căn phòng khách đó cho tôi, sau này không cho phép Tạ Chiêm bước chân vào nhà họ Chúc nửa bước!”
“Vâng, Đại tiểu thư.”
Quản gia cung kính lui xuống.
Tôi nóng lòng gọi cho Quý Hiểu, nhưng anh không bắt máy. Tìm khắp nhà trên dưới một vòng, anh cũng không có ở đó.
Anh đi đâu rồi? Chết tôi rồi.
Quý Hiểu vốn dĩ đã nhạy cảm, dễ tự ti, bị Tạ Chiêm kích động như thế, liệu có bỏ đi luôn không, không cần tôi nữa à? Tôi nóng ruột muốn tự mình ra ngoài tìm, nào ngờ còn chưa kịp mở cửa thì Quý Hiểu đã lảo đảo đẩy cửa bước vào.
Má anh đỏ bừng, thân hình lảo đảo không vững.
Anh lật tay đóng sập cửa lại, tựa vào cánh cửa, thở dốc.
"Đại tiểu thư... em..."
Tôi vội vàng đón lấy, đỡ anh, mặt đầy lo lắng.
"Anh bị sao vậy?"
Quý Hiểu tránh tôi như bị điện giật.
"???"
Ý gì đây?
"Quý Hiểu?"
Chỉ thấy Quý Hiểu nghiêng đầu, tránh ánh mắt của tôi.
Anh mở lời với giọng điệu xấu hổ và lúng túng: "Đại tiểu thư, sao em có thể... Hạ thuốc anh!"
Tôi ngây người.
"Hả?"
Hệ thống Bình luận cười bay cả màn hình:
[Bạn thân đỉnh của chóp! Lừa Quý Hiểu ra ngoài, hạ thuốc, rồi quay lại bảo là do nữ chính sai khiến haha ha ha ha ha ha!]
[Cười sặc! Cô ấy căn bản không mua được xuân dược, thuốc thú y cũng không có, chơi luôn bột mì!]
[Nam chính thành ra thế này là do nhịn quá lâu, cộng thêm ấn tượng ban đầu. Hồi thấy cái status của nữ chính là ảnh đã tự ảo tưởng rồi, giờ thành sự thật, vẻ mặt thì xấu hổ ức chế, nhưng thực chất trong lòng sướng S rồi.]
Thì ra đây chính là điều bất ngờ mà Lâm Du nói với tôi!
Tôi chớp chớp mắt. Đúng là quá bất ngờ đi!
Tôi ôm chầm lấy Quý Hiểu, cọ vào cơ ngực anh, hào phóng thừa nhận:
"Đúng vậy, chính là em. Anh cứ lạnh nhạt với em mãi, em chịu hết nổi rồi. Chúng ta là vợ chồng, anh chiều chuộng em một chút đi, Quý Hiểu."
Tôi ngước nhìn, hôn lên cằm, lên yết hầu của anh.
"Quý Hiểu, em thực sự rất thích, rất thích anh. Anh hôn em một cái được không, giống như tối qua ấy."
Toàn thân Quý Hiểu nóng như lửa đốt, bỏng rát đến đáng sợ.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi thật lâu, thật lâu. Ngọn lửa trong mắt anh dường như cũng đốt cháy cả tôi.
Đột nhiên, anh lấy tay che mắt tôi lại. Một nụ hôn nóng bỏng liền theo sát sau đó.
Tôi bị đẩy lùi về phía sau. Sau đó, ngã xuống giường.
Trước mắt tôi chợt lóe lên, hình như thấy một vệt vàng nhạt. Ngay sau đó, mắt tôi lại bị che kín.
Nhưng lần này, là quần áo của Quý Hiểu.
Anh khàn giọng nói: "Không được nhìn."
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt.
"Được. Vậy bé ngoan có nên được thưởng không?"
Quý Hiểu cất giọng trầm khàn, mang theo ý cười:
"Đúng, bé ngoan nên được thưởng."
Những nụ hôn nóng bỏng đến tới tấp.
Giọng nói trầm thấp như được bọc trong mật ngọt.
"Bé ngoan, đừng trốn. Đừng sợ anh."
Tôi bất lực cấu loạn xạ. Và bắt được cái đuôi của anh.
Nhận thấy cơ thể anh cứng đờ, tôi hỏi:
"Đồ chơi à?"
Quý Hiểu đáp: "Đúng, đồ chơi."
Tôi nắm lấy chóp đuôi, đặt lên môi hôn một cái.
"Lần sau, đeo thêm cái tai nữa nhé, em cũng thích mấy thứ lông xù."
"Được."
Giọng Quý Hiểu khàn đặc không ra hình thù gì nữa.
Tạ Chiêm tìm tôi là vài ngày sau đó. Đồng thời, người tôi phái đi điều tra cũng gửi tin tức về. Lần đầu tiên, tôi nghiêm túc xem xét người đã lớn lên cùng tôi.
Hồi nhỏ, vì bị bệnh nên tôi ít khi đến trường.
Tạ Chiêm ngày nào tan học cũng về nhà tôi, chia sẻ những chuyện xảy ra ở trường.
Tôi không có nhiều bạn bè, họ chê tôi ốm yếu, chơi không vui. Nhưng Tạ Chiêm không ghét bỏ tôi, anh ta đẩy xe lăn đưa tôi ra ngoài chơi, mua đồ ăn ngon cho tôi. Mỗi lần tôi đi bệnh viện điều trị, anh ta đều xin nghỉ đi cùng, khóc còn thảm hơn cả bố mẹ tôi.
Ba năm trước, anh ta còn bất chấp áp lực của gia đình tự đề cử, chỉ mong tôi sớm khỏe lại. Những sự quan tâm và thiên vị rõ ràng này đã khiến tôi bỏ qua rất nhiều chi tiết.
"Minh Nguyệt, tại sao?"
Qua cánh cổng biệt thự, Tạ Chiêm nhìn tôi với vẻ khó hiểu và đau đớn.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗