Xe khởi động. Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau. Tôi hoảng loạn nhìn hắn.
"Thẩm Cận, tôi không về đâu, con gái tôi, con gái tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà."
Mắt hắn sắc lạnh, không thể tin nổi mà túm lấy tôi.
"Chúng ta còn chưa ly hôn đâu, cô đã ở bên người đàn ông khác nào rồi?"
5
Thẩm Cận tức điên lên.
Hắn đưa tôi về biệt thự lưng chừng núi ở Kinh Đô và nhốt lại.
Con trai Thẩm Vọng suốt đường đi không hề nói chuyện. Về đến nhà, cậu bé chỉ im lặng chơi xếp hình, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cái.
Rất nhanh sau đó, trợ lý của Thẩm Cận đưa An An đến.
An An là con gái tôi. Vừa nhìn thấy tôi, cô bé liền đỏ mắt chạy ào đến.
"Mẹ ơi, họ là ai vậy? Con sợ quá."
Thẩm Cận nhìn cô bé có đôi mắt và lông mày giống tôi, hắn khẽ nhíu mày.
"Con bé mấy tuổi rồi?"
"... Ba tuổi." Tôi nói dối.
Thật ra bốn năm trước tôi sinh đôi. Nhưng để tiện chạy trốn, tôi chỉ có thể mang theo một đứa.
Tôi đã mang theo con gái. Bởi vì nhiều năm tin tức xã hội cho tôi biết, con gái phải được nuôi dưỡng bên cạnh mình.
Hồi nhỏ tôi từng bị gửi nuôi ở nhà cậu mợ, thường xuyên bị anh chị họ bắt nạt. Thế nên tôi mới si mê sự dịu dàng của nam chính. Sau này giác tỉnh, tôi mới biết mình không phải thích nam chính, mà chỉ là luyến tiếc sự ấm áp của người đã từng giúp đỡ mình trong quá khứ mà thôi.
Ánh mắt Thẩm Cận như đóng băng.
"Xa tôi chưa đầy một năm mà cô đã tìm được tình mới rồi sao? Lâm Thiên Thiên, cô đúng là gan to."
An An rúc vào lòng tôi, hoàn toàn không dám nhìn thêm một lần nào vào chú ác ôn mặt lạnh kia. Cô bé lí nhí: "Mẹ ơi, chúng ta đi đi, con muốn tìm chú Lương."
"Ngoan nào, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi." Tôi dỗ dành.
Sắc mặt người đàn ông đối diện tối sầm lại.
6
Đến bữa tối, An An ban đầu rất sợ hãi. Thế nhưng khi ngồi cạnh Thẩm Vọng, cô bé liền bắt chuyện với cậu bé.
"Anh trai ơi, anh cũng bị chú quái vật bắt về à?"
"Anh trai ơi, anh có biết đây là đâu không?"
"Anh trai ơi, anh đi học chưa? Em cứ cảm thấy anh quen quen sao ấy."
Thẩm Vọng không nói gì, cô bé một mình luyên thuyên cũng thấy vui vẻ.
An An từ nhỏ đã là một bé lải nhải.
Thẩm Vọng nhìn đôi mắt sáng ngời của cô bé, im lặng vài giây, rồi gắp con tôm cuối cùng trong đĩa cho cô bé.
"Ăn đi." Giọng non nớt trầm thấp.
Thẩm Cận không kìm được nhìn cậu bé một cái.
Thẩm Cận nói, Thẩm Vọng bẩm sinh đã mắc chứng tự kỷ mức độ nhẹ. Cậu bé rất thông minh, nhưng lại không thích giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Thẩm Cận liều mạng tìm tôi như vậy, có lẽ cũng là vì sức khỏe tâm lý của Thẩm Vọng.
Tôi nhìn khuôn mặt im lặng của Thẩm Vọng, sự áy náy trong lòng lan tỏa.
Phòng của tôi và An An đã được dọn dẹp xong.
Dỗ An An ngủ mất một lúc lâu.
Bước ra khỏi phòng trẻ em, điện thoại sáng lên. Là Lương Phàm gọi đến.
Anh ta là hàng xóm của tôi, cũng là quản lý câu lạc bộ đua xe, tính cách rất dịu dàng và chu đáo.
Tôi ra ban công nghe điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng.
"Nhà trẻ nói An An bị người ta đón đi rồi, không phải tối nay em phải đi làm sao, con bé giờ có ở cạnh em không?"
"Có ạ." Tôi ậm ừ giải thích với anh ta rằng mình hiện không ở Hải Thành. Nhờ anh ta giúp tôi trông coi quán bar, đến lúc đó sẽ chia cổ phần cho anh ta.
Lương Phàm cười khẽ, "Giờ này rồi mà em còn nhắc đến tiền với anh sao? Em chắc chắn mình ổn chứ? Có cần anh giúp gì không?"
"Không sao đâu, thời gian này cảm ơn anh đã giúp em chăm sóc An An."
"Không có gì." Anh ta im lặng hai giây, rồi hỏi tiếp.
"Thiên Thiên, em còn về Hải Thành nữa không?"
Tôi há miệng, thực sự không biết phải trả lời thế nào. Khóe mắt tôi liếc thấy bóng dáng phản chiếu trên cánh cửa ban công. Thẩm Cận đang tựa vào khung cửa phía sau tôi, không biết đã đứng nghe từ bao giờ. Tôi vội vàng chào tạm biệt Lương Phàm, rồi cúp máy.
7
"Sao, tên đàn ông đó gọi đến à? Hắn ta biết mình là kẻ thứ ba không?" Thẩm Cận lạnh lùng chất vấn.
Mùi rượu trên người hắn lan tỏa đến.
Tôi đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Cái cảm giác bị một loài vật âm u, ẩm ướt dõi chặt lại ập đến.
Thẩm Cận là con kế của Thẩm gia.
Có lẽ là do tuổi thơ bi thảm đã khiến hắn hình thành tính cách u ám, tàn nhẫn và hung ác.
Phàm là thứ bị hắn ta để mắt tới, không thể nào thoát được.
"Liên quan gì đến anh? Thẩm Cận, chúng ta dây dưa mãi có ý nghĩa gì chứ, ly hôn đi."
"Tôi có thể không cần gì cả, anh cứ tìm luật sư soạn thảo xong thỏa thuận rồi gửi cho tôi."
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh đi vòng qua hắn để rời đi.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗