Tôi mang thai con của phản diện.
Hắn cưới tôi là để bảo vệ nữ chính.
Để không bị hắn tàn nhẫn giày vò, tôi sinh con xong thì bỏ trốn.
Nhiều năm sau đó, tôi ở quán bar "tán tỉnh" trai đẹp.
Quán đột nhiên bị phong tỏa, một nhóm người chặn đường tôi.
Người đàn ông cao quý kia nở một nụ cười quỷ dị, vỗ vỗ vào đứa trẻ bên cạnh. "Đến, gọi mẹ đi."
1
Hôm nay quán bar có chương trình khuyến mãi, khách khứa rất đông.
Khi tôi bước vào, mọi người đồng loạt gọi tôi là bà chủ.
Trước quầy bar có một chàng trai áo sơ mi trắng đang ngồi, ánh mắt có vẻ mơ màng, tôi chủ động tiến đến "thả thính". Chiêu mộ mấy chàng trai đẹp "lỡ bước" là sở thích của tôi.
Tôi mời cậu ta một ly. Chàng trai nhìn tôi, ngượng ngùng dời mắt đi. Tôi trò chuyện với cậu ta vài câu. Cậu ta khá dễ ngại, chưa nói gì đã đỏ bừng tai rồi. Cậu ta nói mình vừa tốt nghiệp, công việc không thuận lợi.
Thế thì còn gì bằng, quán tôi đang thiếu phục vụ đẹp trai đây.
"Em có muốn chị giới thiệu việc làm không, đảm bảo thu nhập sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều."
Quán tôi có nhiều phú bà lắm, không lo tiền boa đâu.
Chàng trai ngạc nhiên nhìn tôi.
Đang chuẩn bị thêm Wechat thì...
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài quán đã đột ngột bị một hàng xe ô tô đen vây kín. Dàn vệ sĩ mặc vest được huấn luyện bài bản đã phong tỏa lối vào.
Hả? Tôi cứ tưởng quán mình bị niêm phong rồi.
Thế nhưng khi nhìn thấy biển số xe của chiếc xe dẫn đầu, toàn thân tôi như đông cứng lại trong tích tắc.
Tôi vội vàng ấn nút báo động khẩn cấp, xoay người chạy về phía cửa sau.
Cửa ngõ sau vừa mở ra.
Một bóng dáng quen thuộc đang tựa vào cửa xe, tay mân mê chiếc bật lửa kim loại kiểu cũ.
"Lâm Thiên Thiên, trốn chạy nhiều lần như vậy mà vẫn chẳng tiến bộ gì nhỉ."
Thẩm Cận từ từ ngước mắt, khóe miệng hắn nở nụ cười nhạt, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lẽo đến rợn người.
2
Từ hồi cấp ba, tôi đã biết mình sống trong một cuốn tiểu thuyết. Tôi là nữ phụ ác độc trong truyện. Tôi của tương lai vì yêu nam chính Lục Sâm mà không thành, thường xuyên giở trò phá hoại.
Tôi đã làm hại nữ chính Ôn Ngâm Thu, khiến cô ấy không thể chơi đàn piano được nữa. Phản diện Thẩm Cận vì hận tôi nên đã cưới tôi để giày vò tôi.
Cuối cùng, tôi bị liệt nửa người, phải sống nốt quãng đời còn lại trong bệnh viện tâm thần với cái kết thảm khốc.
Sau khi giác tỉnh, tôi cố gắng thúc đẩy nam nữ chính sớm gặp gỡ và đến với nhau.
Thẩm Cận vì chuyện này mà vô cùng chán ghét tôi.
Tôi và hắn ta tình cờ xảy ra chuyện, một đêm mà có thai.Sau khi Thẩm Cận cưới tôi, hắn vẫn giữ vẻ ngoài u ám, lạnh lẽo, chán ghét đời như vậy.
Nếu không phải vì tôi mang thai con hắn, e rằng hắn đã sớm hành hạ tôi đến mức không còn ra hình người nữa rồi, đúng như tình tiết trong sách.
Bốn năm trước.
Ngày tôi sinh con, tôi đã lên kế hoạch bỏ trốn.
Trong phòng phẫu thuật, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên cũng chính là tiếng kèn báo hiệu cho tự do của tôi.
3
Trốn lâu như vậy, không ngờ vẫn bị Thẩm Cận tìm thấy.
Khách trong quán bar tán loạn bỏ chạy tứ phía.
Chàng sinh viên thanh tú kia lại đứng ra che chắn cho tôi.
"Chị ơi, họ đến gây rối chị à? Đừng sợ, em giúp chị báo cảnh sát."
Tôi cười khổ một tiếng, ngăn cậu ta lại.
Vô ích thôi. Dù là giới kinh doanh hay chính trị, cũng không ai dám làm khó Thẩm Cận cả.
Thẩm Cận nhìn chằm chằm chúng tôi, ánh mắt lại lạnh thêm vài phần.
Một cậu bé bước ra từ chiếc Bentley bản kéo dài. Ánh mắt cậu bé bình tĩnh đến không giống một đứa trẻ ở độ tuổi này.
Thẩm Cận vỗ vai cậu bé. "Đến, gọi mẹ đi."
"..." Phiên bản thu nhỏ của Thẩm Cận do dự vài giây, rồi đi đến trước mặt tôi. Cậu bé không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát tôi.
Đây là con trai tôi sao? Đã lớn đến thế này rồi.
Trong khoảnh khắc, lòng tôi ngổn ngang trăm mối, chợt muốn khóc. Chàng trai đứng bên cạnh kinh ngạc trừng mắt. "Chị ơi, chị đã có con rồi sao?"
"Cô ấy còn có chồng nữa." Thẩm Cận lạnh lùng lên tiếng. Chàng trai chạm phải ánh mắt âm u của hắn, lập tức run rẩy không dám nói gì nữa.
4
Thẩm Cận đưa tôi đi. Qua cửa sổ xe, Thẩm Cận nhìn chằm chằm vào đám nhân viên đẹp trai trong quán bar của tôi.
"Lâm Thiên Thiên, cô hay thật đấy. Không nuôi con, lại chạy xa đến đây để nuôi một đống đàn ông à?"
Sự lạnh lẽo trong mắt hắn như muốn đóng băng tôi đến chết.
Tôi nuốt nước bọt.
"Thẩm Cận, anh thả tôi ra đi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu."
Thời đi học, tôi vì muốn nam nữ chính đến với nhau nên mới bất đắc dĩ xé thư tình của Thẩm Cận.
Thẩm Cận vì chuyện này mà ghi hận tôi sáu năm. Hắn liếc nhìn tôi.
"Bây giờ đã bắt đầu cầu xin rồi sao, quá sớm đấy."
Hắn ta thích cảm giác giày vò con mồi.
Trước đây, hắn từng nhốt tôi trong biệt thự, cắt đứt mọi liên lạc của tôi với bạn bè. Những ngày tháng bị trói buộc đáng sợ đó, tôi không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗