Ta thật sự không nhìn nổi nữa, hoang mang lo lắng, sợ hắn vẫn không tin, đành cẩn thận hỏi hắn: "Điện hạ… ta đã làm gì sai sao?"
Thái tử ngước mắt, nhìn ta chằm chằm, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng mà chậm rãi: "Là Cô sai rồi."
"Cô thật sự không ngờ, nguyên nhân ngươi khác biệt với chúng ta lại là…" Hắn lại liếc nhìn bụng dưới của ta, nửa phần hối hận, nửa phần xót xa.
Chỉ có ta! Thở phào nhẹ nhõm. Suýt nữa thì lộ tẩy, dọa chết ta rồi, cuối cùng cũng bị ta lừa qua được.
4
Từ Đông Cung về phủ, trời đã gần hoàng hôn. Vừa vào phủ, quản gia đã dẫn ta đến từ đường, nói phụ thân đang đợi ta ở đó.
Dưới ánh đèn lờ mờ của từ đường, phụ thân đã gần bốn mươi vẫn phong độ nho nhã, trách gì những năm nay, tiểu thiếp cứ nạp hết phòng này đến phòng khác.
Vì chuyện của mẫu thân và ca ca, ta thực ra vẫn có oán hận với ông. Nếu không phải do ông không làm gì, sao có thể để ác nô mở cửa sổ, khiến ca ca bị cảm lạnh?
Phụ thân quay lưng về phía ta đứng đó, ông nhìn những tấm bài vị tổ tiên đầy khắp căn phòng, chậm rãi nói: "Nghe nói con đã chọc giận Thái tử."
Ta giật mình, chuyện ở Đông Cung, sao phụ thân lại biết nhanh đến vậy? Ta lập tức quỳ xuống, cầu xin ông: "Phụ thân đại nhân hãy cho nữ nhi trở về đi! Thái tử giờ đây ngày càng hỉ nộ vô thường, con sợ… con sợ thân phận nữ nhi của mình bị hắn phát hiện, hại cả Phó gia."
Những ngày này, Thái tử càng lúc càng có hứng thú sâu đậm với ta, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ phát hiện ra màn lừa dối trời giáng nữ cải nam trang của ta. Ta biết lúc này cầu xin phụ thân là si tâm vọng tưởng, nhưng ta vẫn phải thử một lần.
"Ninh nhi, lòng con loạn rồi."
Phụ thân quay người lại, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào ta, tim ta run lên.
"Con cứ quỳ ở đây, tự kiểm điểm cho tốt, xem con vừa nói gì với phụ thân." Nói xong ông liền rời đi.
Phụ thân là Lại Bộ Thượng Thư, nắm giữ Quốc khố, nhưng lại cấu kết với Nhị hoàng tử Tiêu Lệ. Ông đích thân đưa thanh mai trúc mã của mình, nay là mẫu phi của Nhị hoàng tử - Đức Phi, vào cung, giờ lại muốn phò trợ con trai nàng lên ngôi. Còn ta, chính là tai mắt do ông cài vào Đông Cung từ nhỏ. Phụ thân đang tìm kiếm cơ hội, để giáng cho Thái tử một kích đoạt mạng.
Ta một mình quỳ trong từ đường oi bức, mồ hôi đầm đìa. Đói quá đi mất…
Đúng lúc ta đói đến mức bụng kêu ầm ĩ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, ta quay đầu nhìn lại, là ca ca đến rồi.
Ca ca mỉm cười dịu dàng với ta, giơ chiếc giỏ trong tay lên. Mắt ta sáng bừng, ca ca lấy ra một bát mì Dương Xuân và một đĩa bánh hoa sen từ trong giỏ.
"Là ca ca tự tay làm đấy."
Ta ăn ngấu nghiến, còn lẩm bẩm: "Ca ca tốt quá…" Ca ca khẽ cười, xoa đầu ta.
"Ăn chậm thôi."
"Đều là ca ca vô dụng, lại để A Ninh phải làm chuyện nguy hiểm như vậy thay ca ca. Ta nhất định sẽ khuyên phụ thân sớm đưa muội trở về."
Ca ca khẽ rũ mi, nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt giống ta năm phần trắng bệch và đầy vẻ tự trách. Ta nắm lấy bàn tay se lạnh của hắn, lau đi vết dầu trên miệng, an ủi: "Ca ca, ta không sao đâu, hai huynh muội chúng ta cùng cố gắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."
Cây chuối ngoài cửa sổ, giống hệt khóm chuối ngoài tẩm cung của Thái tử ở Đông Cung, xanh tốt um tùm.
Thái tử, rốt cuộc có ý đồ gì với ta đây?
5 (Từ chap này đi để ngôi kể là ngôi thứ 3)
Trong đêm giữa hè, một trận mưa lớn ập xuống, tiếng sấm xé ngang bầu trời, đánh thức nàng. Không biết từ lúc nào, nàng đã ngủ thiếp đi, cũng không biết ca ca rời đi từ khi nào.
Nàng xoa xoa đầu gối bầm tím, ngày hôm sau liền xin Đông Cung nghỉ phép mấy ngày.
Những ngày không cần dậy sớm trôi qua thoải mái vô cùng, vừa được ngủ nướng, lại không cần đai nịt ngực, còn có thể mặc váy.
Vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng, Triệu Đông Thần, bước vào khi nàng đang thử bộ tề hung nhũ quần thứ tám.
"Yến Hành, ngươi không biết đâu, mấy hôm nay ngươi không ở đây, Điện hạ chẳng thèm cho ai sắc mặt tốt."
"Vẫn là phải có ngươi về dỗ dành... Yến Hành?"
Triệu Đông Thần bước vào phòng, không thấy người nàng đâu, liền tìm kiếm khắp nơi.
Nàng hoảng loạn trốn sau bình phong, nhưng một đoạn vạt váy vẫn còn lộ ra ngoài.
Nàng từ khe hở bình phong nhìn ra ngoài, Triệu Đông Thần hiển nhiên đã chú ý tới đoạn váy kia, muốn kéo nó.
"Triệu..."
Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào vang lên, nàng thầm mắng chết tiệt.
Nàng muốn lên tiếng ngăn hắn lại, nhưng lại quên mất phải đổi giọng.
Triệu Đông Thần cũng ngây người, dường như hắn nhớ ra điều gì đó, gương mặt lập tức đỏ bừng.
"Yến Hành... ta có phải đến không đúng lúc không..." Chưa nói dứt lời, hắn đã ba chân bốn cẳng chạy mất.
Tiêu rồi, Triệu Đông Thần chắc chắn sẽ kể chuyện hôm nay cho Thái tử, nói không chừng, hôm nay hắn đến đây là vâng mệnh.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗