Chương 2
Đăng lúc 07:10 - 03/07/2025
832,656
0

Thông Báo Đặc Biệt

Chương này có quảng cáo!

Để tiếp tục đọc nội dung của chương này, vui lòng:

  1. Nhấp vào nút bên dưới để mở trang quảng cáo
  2. Nội dung chương sẽ tự động hiển thị sau khi bạn nhấp vào liên kết

Cảm ơn bạn đã ủng hộ chúng tôi!

Bữa sáng ở quán cà phê này đúng là tuyệt vời, tôi ăn không ngừng, nghĩ bụng đằng nào Lục Thần cũng không nhìn thấy mình, tôi cũng chẳng cần giữ hình tượng gì nữa.


Thế là tôi chén tì tì, ăn một phần vẫn chưa no, lại gọi phục vụ, lén bảo họ mang thêm một phần nữa.


Hai phần vào bụng, tôi no căng.


“No quá rồi, bữa sáng ở đây đúng là đáng tiền, nửa phần đã no rồi.” Tôi từ tốn tìm lời để nói.


Khóe miệng Lục Thần dường như cong lên một chút.


Tôi sững lại, cái gã này đang cười sao?


Nhìn kỹ lại, không cười mà, vẫn lạnh lùng và cool ngầu như thế, cũng không nói gì.


Thế thì cứ tiếp tục ngượng vậy, may mà dì Vương đã quay lại kịp thời.


Lục Thần thì thầm đôi câu với dì ấy rồi được tài xế bên ngoài dìu đi.


Trong lòng tôi không tránh khỏi hụt hẫng, thế này là tôi không đạt rồi ư? Mười lăm vạn trong ba tháng sắp bay mất rồi sao?


Ai dè dì Vương vui vẻ kéo tay tôi: “Trình Hi, tốt quá rồi, con trai dì nói cháu được, có thể tìm hiểu thử xem.”


À?


Tôi ngơ ngác: “Anh ấy im re suốt, lạnh lùng như thế, sao lại ưng cháu chứ?”


“Dì cũng không biết nữa, trước đây đưa nó đi xem mắt, bảy tám lần nó đều như thế, lần này cũng thế, nhưng lại ưng cháu.” Dì vẫn cười tủm tỉm.


Không hiểu mình có điểm nào khiến Lục Thần để mắt, dứt khoát không nghĩ nữa.


Tôi chỉ muốn mười lăm vạn thôi!


3.


Dì Vương chuyển khoản cho tôi mười lăm vạn một lần duy nhất ngay tại chỗ, cười không khép được miệng.


Tôi còn cười tít mắt hơn, gần đây tôi tìm việc không thuận lợi lắm, đang thiếu tiền lắm.


Đến sống riêng với Lục Thần ba tháng, không chỉ có tiền, mà còn có thời gian để nâng cao bản thân, đôi bên cùng có lợi!


Ngay trong ngày, tôi thu dọn đồ đạc chuyển đến biệt thự của Lục Thần, một căn nhà lớn sang trọng nằm ở vùng ngoại ô.


Tôi chưa từng thấy biệt thự nào lớn như vậy, chắc phải tám trăm mét vuông nhỉ? Trong sân có mấy chiếc xe, nào là Porsche, Ferrari, chắc là Lục Thần lái trước đây.


Trong sân còn có một hồ bơi lộ thiên, phía đông có vườn hoa, đẹp không tả xiết.


Sau khi được dì Vương đưa đến, tôi tự mình đi dạo quanh, đang chiêm ngưỡng cảnh đẹp thì một bảo mẫu xuất hiện.


Tôi hơi bất ngờ, không phải nói tôi với Lục Thần sống riêng sao?


“Chúng tôi không ở lại nhà, mỗi ngày thay phiên nhau đến nấu cơm, dọn dẹp, không ở qua đêm, càng không làm phiền cô và thiếu gia riêng tư.” Bảo mẫu rõ ràng đã được dì Vương dặn dò, chủ động giải thích với tôi.


Tôi nói tôi hiểu rồi.


Bảo mẫu chỉ tay lên lầu hai: “Cô Trình Hi có thể lên chọn một phòng, hoặc trực tiếp ở cùng thiếu gia, nếu anh ấy không ngại.”


Tiến độ sống chung cũng nhanh quá rồi nhỉ?


Trình Hi tôi cũng có sĩ diện chứ.


Tôi dứt khoát lên lầu chọn một phòng trống, ai dè vừa lên đã thấy Lục Thần cô đơn ngồi ở ban công, bất động như một ông lão.


Vừa hay hoàng hôn buông xuống, bóng dáng anh ấy trong ánh sáng ấm áp đẹp trai ngời ngời, nhưng cũng cô độc vô cùng.


Trong lòng tôi bỗng mềm lại một cách khó hiểu, thằng bé đáng thương này.


Mất đi đôi mắt, hoàng hôn có đẹp đến mấy cũng chỉ là một màu đen, quá đau khổ.


“Chào thiếu gia, tôi đến rồi đây.” Tôi suy nghĩ một lát, cố giả vờ thoải mái tiến lên.


Lục Thần khẽ gật đầu, vẫn im lặng.


“Tôi đưa anh đi lái xe dạo mát nhé, anh có thể cảm nhận gió, cảm nhận ánh nắng.” Tôi đề nghị, dù sao tôi cũng biết lái xe.


“Tôi tưởng cô sẽ đọc sách kể chuyện cho tôi nghe, giống như những chuyên gia tư vấn tâm lý.” Lục Thần lên tiếng, giọng nói trong trẻo và trầm thấp, mang theo nỗi u sầu khó tả.


Tôi bĩu môi: “Kể chuyện chán òm, lái xe dạo mát mới đã.”


Lục Thần trầm tư suy nghĩ, gật đầu.


Tôi lập tức dìu anh ấy xuống lầu, anh ấy đi rất chậm, rõ ràng rất ít đi lại, chắc sau khi mù thì ngày nào cũng ngồi một chỗ, cuộc sống chẳng còn ý vị gì.


Chúng tôi đi ra sân, phía trước là chiếc Porsche.


Bảo mẫu chạy đến, hơi hoảng hốt: “Thiếu gia sao lại xuống đây? Cẩn thận ngã.”


“Không cần căng thẳng thế đâu, cô đi lấy chìa khóa xe đi, tôi đưa Lục Thần đi lái xe dạo mát.” Tôi khá cạn lời.


Lục Thần đã mù rồi, đã mất động lực sống, còn sợ anh ấy va vấp làm gì? Cứ phải va vấp đi.


Bảo mẫu đi lấy chìa khóa xe, tôi dìu Lục Thần lên xe, anh ấy ngồi ghế phụ lái.


Tôi nghiên cứu một lát, khởi động xe.


Porsche đúng là khác biệt, cảm giác lái tuyệt vời.


Đạp ga một cái, phóng vọt! Ai dè phóng quá đà.


Rầm!


Xe đâm vào tường rào, may mà tốc độ chưa đủ nhanh, nhưng tôi và Lục Thần đều bị văng về phía trước, nước bọt bắn cả ra.


Bảo mẫu sợ tái mặt, vội vàng chạy đến cứu người.


Tôi cũng sợ tái mặt, mẹ ơi, xong đời rồi.


Nhìn sang Lục Thần, anh ấy nghiêng đầu, kính râm lại vẫn đeo ngay ngắn.


Tôi vội vàng nói xin lỗi, khóe miệng anh ấy cong lên một chút, có chút bất lực xen lẫn ý cười: “Ngày đầu tiên đã muốn mưu sát tôi, cũng ghê gớm đấy.”


Tôi cũng cười, Lục Thần là một người thú vị.

Bình Luận (1)
Chương này chưa có bình luận nào
Truyện Cùng Thể Loại
truyện cùng thể loại
Anh Chồng Mù Của Tôi
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 22,278,620
Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Nhã Lượt xem: 1,661,475
Tình Yêu Của Anh Trai Bệnh ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,815,553
Sau Khi Xuyên Thành Vợ Của ...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 3,989,200
Sau Khi Mang Thai Con Của P...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,631,014
Sau Khi Leo Lên Giường Oan Gia
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 6,097,043
Sự Trả Thù Của Hồ Ly Tinh
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 1,225,807
Mẹ Nhỏ, Em Không Thoát Được...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 10,020,360
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi...
Tác giả: Zhihu Lượt xem: 7,475,367
Đang Tải...